Hôm nay là ngày đưa ra phương án giải quyết chuyện khu đất ở thành phố Đông An cho các vị cổ đông trong Vương thị.
Vương Gia Vỹ mới xuất hiện ở công ty đã mang gương mặt u ám, nhân viên nhìn thấy hắn chỉ dám lặng lẽ cúi đầu chào rồi vội vàng rời đi, đến thở mạnh thôi họ cũng sợ làm Vương Gia Vỹ nổi giận.
Bên trong phòng làm việc, hắn đứng bên cửa sổ, chỉnh lại nút thắt cà vạt cho ngay ngắn. Dù không tìm được phương án tối ưu nhất, nhưng Vương Gia Vỹ vẫn phải đưa ra quyết định của mình.
Chỉ hi vọng cổ đông trong công ty không phản ứng quá gay gắt.
Vương Gia Vỹ cùng Châu Viên Cầm sánh bước đi vào trong phòng họp. Mọi người gần như đã có mặt đầy đủ, Vương Cẩn ngồi bên cạnh Mạc Thiên, vẻ mặt nhìn về phía hai mẹ con hắn vô cùng đắc ý.
Các vị cổ đông đã yên vị vào chỗ, không khí trong phòng họp bỗng trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.
“Sự việc tranh chấp đất đai ở khu du lịch sinh thái Đông An, căn bản Vương thị không có lỗi. Tôi có đầy đủ bằng chứng để chứng minh. Nếu nhờ pháp luật can thiệp, chúng ta chắc chắn sẽ giành phần thắng.” Vương Gia Vỹ đứng lên phát biểu, sau đó bảo thư ký Trần phân phát tài liệu cho mọi người.
Mạc Thiên liếc sơ qua đống giấy tờ, thần thái vô cùng ưu nhã. Anh ta đã đoán trước được nước đi của Vương Gia Vỹ, cho nên đã cẩn thận chuẩn bị kế hoạch giải quyết vấn đề hiệu quả hơn hắn.
“Nhưng ở thời điểm này diễn ra kiện tụng, dự án chắc chắn sẽ phải lùi lại. Vương tổng, anh nghĩ xem với tình hình hiện tại của công ty, phương án của anh liệu có thích hợp?” Mạc Thiên hỏi.
Các vị cổ đông đều nhìn về phía anh ta, bao gồm Vương Gia Vỹ và Châu Viên Cầm.
“Cậu có phương án khác?” Vương Gia Vỹ nhếch mày hỏi.
Quả nhiên Mạc Thiên thật sự có đối sách.
Anh ta tự tin nói với mọi người:
“Hòa giải! Chúng ta có thể tìm đến người dân ở đó, thương lượng về mức đền bù.”
Mất thêm một chút tiền, nhưng giữ vững được danh tiếng của Vương thị.
“Nếu tôi đưa ra phương án này thì đã nghĩ đến khả năng thực hiện thành công nó. Vương tổng à, có những chuyện anh không làm được, chưa chắc tôi cũng đã không thể làm được.”
Lời thách thức Vương Gia Vỹ ở ngay trước mặt các vị cổ đông khiến Châu Viên Cầm vô cùng tức giận. Bà siết chặt tay thành nắm đấm, đang lúc định đứng dậy thì bị Vương Gia Vỹ ghì chặt lấy cánh tay, giữ lại.
Không màng đến thái độ của ai đó, Mạc Thiên tự tin nói tiếp:
“Tôi có quen một người có chức quyền ở thành phố Đông An, mối quan hệ cũng khá thân thiết. Nếu người này đồng ý đứng ra giúp chúng ta thì tôi tin những người dân ở đó sẽ rút đơn kiện.”
Vương Gia Vỹ cũng từng thực hiện phương án hòa giải, chỉ tiếc là bị thất bại. Hắn và Mạc Thiên, khác nhau ở chỗ anh ta có người hỗ trợ.
Vương Cẩn nghe vậy liền phụ họa:
“Nếu như Mạc Thiên đã có giải pháp tối ưu hơn Gia Vỹ, liệu dự án này có nên giao lại cho thằng bé phụ trách chính không, thưa chủ tịch?”
Ông ta cố tình đẩy Châu Viên Cầm vào thế bí, để bà là người đưa ra quyết định cuối cùng. Mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người có quyền tối cao nhất ở Vương thị, thoáng chốc khiến bà thấy ngột thở.
“Chuyện này ảnh hưởng lớn đến sự phát triển của công ty, cho nên không thể đưa ra quyết định ngay tức khắc được. Tôi nghĩ vẫn cần thời gian cân nhắc nên chọn phương án nào mới thỏa đáng.”
“Đã rõ như vậy, lẽ nào chủ tịch còn không thể đưa ra quyết định? Hay là chúng ta quyết định qua biểu quyết của các cổ đông? Bà thấy thế nào?” Vương Cẩn nói.
Vương Gia Vỹ nheo mắt nhìn ông ta, lồng ngực nén chặt sự tức giận. Hắn đang muốn lấy đại cuộc làm trọng.
“Chủ tịch, phương án hòa giải rất có tiềm năng, nếu như thực hiện thành công, Vương thị cũng tránh được một mớ phiền phức không đáng có.” Vương Gia Vỹ bình tĩnh nói.
“Con…” Châu Viên Cầm hết sức ngạc nhiên vì lời nói của con trai mình.
Mạc Thiên đắc ý nhếch nhẹ khóe môi, anh ta biết Vương Gia Vỹ sẽ làm như vậy.
Đến cuối cùng, Vương phu nhân vẫn lấy quyền hạn cao nhất trong Vương thị, kéo dài thời gian đưa ra quyết định.
…
Trở về phòng làm việc, Châu Viên Cầm tức giận trách móc Vương Gia Vỹ:
“Sao con lại đứng về phía nó? Gia Vỹ, con có biết nếu lần này Mạc Thiên thành công giải quyết chuyện khu đất ở thành phố Đông An, vị thế của nó ở Vương thị sẽ lớn đến mức nào không?”
“Mẹ biết con làm gì cũng đều đặt lợi ích của Vương thị lên hàng đầu mà? Ngược lại là mẹ, có phải quá cảm tính rồi không?”
Vương Gia Vỹ cũng muốn xem Mạc Thiên sẽ xử lý chuyện này như thế nào. Nếu anh ta thật sự giúp Vương thị tránh được một rắc rối, sao hắn phải ngăn cản?
“Còn mẹ, mẹ làm gì cũng nghĩ đến con cả. Gia Vỹ, chuyện này con nhất định phải nghe theo ý mẹ.”
“Đủ rồi, mẹ đừng ngang ngược nữa! Cố chấp làm theo ý mình, đừng nói là ảnh hưởng đến Vương thị, ngay cả các vị cổ đông trong công ty, sau này mẹ nghĩ họ sẽ còn tôn trọng mẹ sao?”
Bao nhiêu cảm xúc dồn nén từ nãy đến giờ, Vương Gia Vỹ tuôn ra hết. Hai mẹ con xảy ra tranh cãi kịch liệt, cuối cùng là hắn đẩy cửa bỏ ra ngoài.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]