Tô Thư Uyển trở về nhà. Nhìn cánh cửa sắt ngay trước mặt, cô thở dài ngán ngẩm, bước chân nặng trịch không muốn đi vào.
 
Lần này, cô không còn lưu luyến cái gọi là tình thân hay máu mủ ruột thịt kia nữa. Tô Thư Uyển chỉ muốn nói chuyện rõ ràng lần cuối, rồi vạch rõ mối quan hệ với người nhà họ Tô, sau này vĩnh viễn không quay về nữa.
 
Bị chèn ép đến đường cùng, Tô Thư Uyển mệt lắm rồi. Cô không đủ sức để nhún nhường bọn họ nữa.
 
Cửa cổng chỉ chốt không khóa, Tô Thư Uyển mất một lúc để mở ra. Cô chậm chạp bước vào bên trong, đi vào đến cửa phòng khách thì nhìn thấy Lý Mộc Hương đang ngồi bên ghế sofa uống trà.
 
“Đã về rồi sao? Tiền đâu?”
 
Nhìn thấy cô, câu đầu tiên bà ta nhắc đến chính là tiền. Tô Thư Uyển không lấy làm lạ, cô bình tĩnh bước lại gần, hỏi:
 
“Cha tôi đâu?”
 
“Làm sao? Không có tiền?” Lý Mộc Hương đứng phắt dậy, vẻ mặt bực tức, khó chịu.
 
Tô Thư Uyển thở hắt một hơi, lặp lại lời nói của mình:
 
“Cha tôi đâu? Gặp ông ấy xong, tôi sẽ đưa tiền cho các người.”
 
Lý Mộc Hương lườm nguýt cô, hai tay khoanh trước ngực, điệu bộ vô cùng mất hứng:
 
“Đang ở trong phòng ngủ. Mấy ngày nay ông ấy mệt mỏi trong người, sáng nay chỉ ăn nửa bát cháo.”
 
Bà ta kể khổ, muốn Tô Thư Uyển đưa cho mình nhiều tiền. Cô nghe lùng bùng lỗ tai, vội lướt qua người Lý Mộc Hương, đi về phía căn phòng ngủ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-hau-gai-cua-vuong-thieu-gia/3476426/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.