Một tuần bận rộn, Vương Gia Vỹ hầu như không lúc nào có mặt ở dinh thự. Hắn đã hứa chắc nịch với cổ đông trong Vương thị sẽ giải quyết mọi chuyện ổn thỏa, nhưng đến cuối cùng vẫn rơi vào bế tắc.
Không phải là không có cách, chỉ là không thể vẹn cả đôi đường. Vương Gia Vỹ nghĩ đến mà đau đầu. Lần đầu tiên hắn trải quá cảm giác tiến thoái lưỡng nan, khó khăn để đưa ra quyết định.
Ngồi một mình ngoài ban công, Vương Gia Vỹ châm điếu thuốc, rít mạnh một hơi. Làn khói thuốc phả vào trong không khí, mờ ảo ma mị.
Vương Gia Vỹ không ra ngoài ăn tối, Vương phu nhân liền sai người hầu mang thức ăn vào phòng cho hắn.
Tô Thư Uyển bưng khay cơm vào trong phòng, đặt xuống bàn uống nước. Cô nhìn quanh không thấy Vương Gia Vỹ đâu, khẽ gọi:
“Gia Vỹ!”
Bên ngoài ban công có tiếng động, Tô Thư Uyển liền đi ra đó. Quả nhiên Vương Gia Vỹ đang ngồi ở đây, trên tay còn kẹp điếu thuốc lá.
“Khụ… khụ…”
Tô Thư Uyển đưa tay che miệng, ho nhẹ vài tiếng. Vương Gia Vỹ xoay người lại đằng sau, ánh mắt thất thần nhìn cô, nhưng rất nhanh hắn đã bỏ điếu thuốc lá xuống, vùi vào chiếc gạt tàn đặt bên cạnh.
“Thư Uyển…”
Cô đi về phía hắn, Vương Gia Vỹ không nghĩ ngợi nhiều, trực tiếp vươn tay ra kéo cô ngồi lên đùi mình.
Hắn tựa cằm lên ngực Tô Thư Uyển, tham lam hít hà hơi ấm trên cơ thể cô. Tô Thư Uyển cúi đầu, nhìn vào gương mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-hau-gai-cua-vuong-thieu-gia/3476424/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.