Vương Gia Vỹ mang theo tâm trạng phiền não trở về dinh thự. Hắn không ngờ bên phía trung gian lại dám lừa gạt mình, hơn nữa những người dân hắn gặp để thỏa thuận việc đền bù đất đai dính trong khu đất xây dựng chỉ là một phần nhỏ, cho nên bây giờ mới dẫn đến kiện tụng.
Tô Thư Uyển tưới nước cho cây hoa hồng. Nhìn những cành hoa đỏ rực, cô cũng thấy công sức của mình thật xứng đáng. Nghe nói sắp đến sinh nhật của Châu phu nhân, mà bà lại rất thích loài hoa này, vì vậy Tô Thư Uyển đã chăm sóc chúng rất cẩn thận.
Vốn tưởng sẽ ra ngoài ăn tối cùng Vương Gia Vỹ, nhưng khi về đến dinh thự, hắn đã vào trong phòng ngồi lì ở trong đó. Tô Thư Uyển mang theo chậu nước ấm ngâm chân, làm cớ để vào hỏi han hắn, nhưng thái độ của Vương Gia Vỹ lại có chút lạnh nhạt.
“Em để đó rồi ra ngoài đi. Hôm nay anh hơi mệt.”
“Anh có chuyện gì phiền não sao? Có thể nói với em được không?” Tô Thư Uyển không chắc mình có thể san sẻ cùng hắn, nhưng ít nhất cô có thể an ủi.
Vương Gia Vỹ day trán, nghĩ có kể với Tô Thư Uyển cũng chẳng để làm gì. Hắn thở dài nhè nhẹ, phẩy tay qua loa bảo cô ra ngoài.
“Không có gì cả. Em không cần bận tâm đâu.”
Nghe xong Tô Thư Uyển thấy có hơi buồn. Rõ ràng là Vương Gia Vỹ đang không được thoải mái, nhưng lại không chịu nói ra với cô. Lẽ nào hắn cảm thấy kể với cô chỉ rước thêm phiền phức?
“Vâng…” Tô Thư Uyển nhỏ giọng, lủi thủi đi ra ngoài, đem cánh cửa đằng sau lưng khép chặt.
Đêm hôm đó, Tô Thư Uyển nằm trên giường, chập chờn không ngủ được, phần vì nghĩ đến Vương Gia Vỹ, phần lại phiền não về chuyện tiền nong với Lý Mộc Hương.
Cô đâu thể cứ mượn bạn bè hay lấy tiền của Vương Gia Vỹ mãi được?
Trằn trọc suy nghĩ một hồi lâu, Tô Thư Uyển vẫn quyết định sẽ về nhà một chuyến.
Có lẽ là cuối tuần này.
…
Sáng hôm sau,
Từ sớm, Vương Gia Vỹ đã rời khỏi dinh thự, lái xe xuống thành phố Đông An làm rõ tình hình. Tô Thư Uyển thức dậy, bắt đầu ngày mới với một đống công việc.
Cô phải làm nhanh để còn đến trường đi học.
Đầu tiên là tưới hoa trong vườn, sau đó là mang quần áo đã giặt đi sấy khô.
Tô Thư Uyển đi xe buýt đến trường. Cô vừa đi được một lúc, Vương Minh Tuyết đã tìm đến dinh thự.
“Quản gia Thẩm, anh Gia Vỹ đi làm rồi sao?”
“Thiếu gia, cậu ấy đã xuống thành phố Đông An từ sớm rồi.” Thẩm Hoa cúi đầu đáp lại.
Vương Minh Tuyết gật gật, đó chẳng phải là nơi lần trước Vương Gia Vỹ đi công tác sao?
Cô ta liền hỏi:
“Đi cùng Tô Thư Uyển?”
“Không có. Cậu ấy đi một mình.” Bà nói.
Vậy thì tốt! Không có Tô Thư Uyển theo cùng, Vương Minh Tuyết không cần lo lắng nữa. Dù sao sáng nay cô ta đến đây cũng không phải tìm Vương Gia Vỹ, mà là thực hiện kế hoạch của mình.
“Được rồi, bà đi làm việc của mình đi, không cần phải hầu hạ tôi.”
Vương Minh Tuyết hướng mắt về phía vườn hoa, tỏ ra hứng thú:
“Tôi sang bên đó đi dạo một lát.”
Nói xong, cô ta rảo bước về phía vườn hoa. Thẩm Hoa thấy Vương Minh Tuyết không sai bảo gì thì đi làm việc của mình.
Bà dặn dò Nhiễm Liên đang quét sân gần đó:
“Cô để mắt đến Vương tiểu thư một chút, nếu cô ấy cần gì lập tức hầu hạ.”
“Vâng ạ.”
Thẩm Hoa đi vào trong nhà, Nhiễm Liên nhìn theo bóng dáng Vương Minh Tuyết, cười nhếch mép.
Cuối cùng thì Vương Minh Tuyết đã bắt đầu thực hiện kế hoạch rồi.
Vừa vào trong vườn, Vương Minh Tuyết đã để ý đến mấy cây hoa hồng đang độ nở hoa.
Có bông nở rực, có cả nụ hồng chúm chím. Vương Minh Tuyết cũng biết Châu Viên Cầm rất thích hoa hồng. Cô ta tự hỏi nếu chỗ hoa đẹp đẽ này bị tàn phá, bà ấy sẽ trở nên thế nào?
Thất vọng, hay thậm chí là nổi điên lên nếu biết có kẻ cố tình phá hoại.
Vương Minh Tuyết nhìn quanh, ở đây có rất nhiều người làm vườn khác. Người thì tỉa lá, người thì bón phân, cô ta thật sự không tiện để ra tay.
Cô ta đi dạo một vòng, sau đó lại vào trong mái vòm nghỉ ngơi. Chờ đến gần trưa, nhìn thấy những người làm vườn đã thấm mệt, Vương Minh Tuyết liền sai Nhiễm Liên đi rót nước trà đá và gọt trái cây mang ra vòm mát.
“Mọi người mau đến đây uống chút nước đi, làm việc cả buổi sáng không thấy mệt sao?”
Nghe vậy, ai cũng tụ về phía vòm mát. Bọn họ đương nhiên biết cô gái trước mặt là cháu gái của chủ nhân ngôi biệt thự này.
Vương Minh Tuyết làm ra vẻ thân thiện, niềm nở nói chuyện với họ. Lát sau, cô ta lấy cớ để quên túi xách, đi ra khu vực trồng hoa hồng để tìm.
Chẳng ai để ý Vương Minh Tuyết làm gì. Quả nhiên, cô ta đã để sẵn chiếc túi xách của mình ngay bệ đá gần đó.
“Tô Thư Uyển, để tao chống mắt lên xem mày còn có thể ở lại Vương gia được bao lâu?”
Mang theo ý nghĩ thâm độc, Vương Minh Tuyết lấy ra từ trong túi xách một lọ dung dịch màu trắng, bắt đầu phun lên thân và hoa của cây hoa hồng.
Nó có tác dụng làm số hoa này héo đi, rồi chết dần chết mòn như biểu hiện của việc thiếu nước.
Chính xác thì đây là kế hoạch Nhiễm Liên và Nhiễm Khiết nghĩ ra, hợp tác với Vương Minh Tuyết hòng vu oan giá họa cho Tô Thư Uyển.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]