Chương trước
Chương sau
Hai ngày sau đó, công việc của Vương Gia Vỹ ở dưới thành phố Đông An vô cùng suôn sẻ. Việc khảo sát diễn ra thuận lợi, điều khoản giữa các bên liên quan cũng đàm phán xong hết, chỉ chờ đến ngày dự án bước vào giai đoạn thi công đúng như kế hoạch.

Lúc nào Vương Gia Vỹ cũng bám lấy Tô Thư Uyển, chỉ cần là lúc không có ai để ý, hắn liền thể hiện tình cảm với cô. Khi thì nắm tay, khi thì ôm hôn thắm thiết.

“Gia Vỹ, mau buông em ra.”

“Ở đây không có ai cả. Bé ngoan, để anh hôn một cái.”

Tô Thư Uyển bị người đàn ông kia ép vào bức tường phía sau lưng. Bàn tay to lớn của hắn bao trọn lấy khuôn mặt cô, môi chạm môi điên cuồng gặm mút.

“Ưm…”

Sức lực nhỏ bé không thể chống đỡ, Tô Thư Uyển chỉ có thể mặc kệ cho Vương Gia Vỹ làm càng. Hắn hôn cô một hồi lâu, mới lưu luyến nhả cánh môi mềm mại ra, sau đó kéo Tô Thư Uyển ngồi xuống ghế.

Tiến đến chiếc vali đặt cạnh đầu giường, Vương Gia Vỹ lấy ra một chiếc hộp màu đỏ. Bên trong chiếc hộp là sợi dây chuyền mà hắn đã đặt riêng cho Tô Thư Uyển.

“Cái này tặng em.”

Tô Thư Uyển ngắm nghía sợi dây chuyền bạch kim sáng lấp lánh, nhìn kỹ mặt dây chuyền có khắc chữ cái đầu trong tên của hai người. Cô biết đây là hàng thiết kế độc quyền, cho nên giá trị của nó vốn không hề nhỏ chút nào.

“Quý giá như vậy em không thể nhận được.”

“Thứ tốt hơn anh còn cho em được, một sợi dây chuyền có đáng là gì?”

Vương Gia Vỹ không vòng vo, trực tiếp xoay người Tô Thư Uyển lại, đeo sợi dây chuyền lên chiếc cổ thanh mảnh của cô. So với đống tài sản kếch xù mà hắn sở hữu, thì giá trị của sợi dây chuyền này chẳng đáng bao nhiêu, chỉ cần Tô Thư Uyển thấy vui vẻ là được.

“Cảm ơn anh!”

“Lần nào cũng cảm ơn suông như vậy? Sao em không thử thể hiện một chút thành ý?” Vương Gia Vỹ mặt dày nói, còn không quên chỉ tay lên má của mình.

Từ nãy đến giờ hắn hôn cô còn chưa đủ sao? Tô Thư Uyển phì cười, vươn người ôm lấy cần cổ Vương Gia Vỹ, hôn chụt một cái vào má hắn.

Vương Gia Vỹ lại nghiêng mặt sang một bên, không tiếc liêm sỉ nói tiếp:

“Cả bên này nữa.”

Chịu thua với độ trẻ con của hắn, Tô Thư Uyển đành phải ngoan ngoãn phối hợp.

Vương Gia Vỹ thích chí, ngạo nghễ cười vang. Theo như dự định thì ngày mai hai người họ trở về, nhưng trước đó hắn muốn dẫn Tô Thư Uyển đến một nơi.

Nghe nói vùng biển ở thành phố lân cận rất đẹp, vì vậy Vương Gia Vỹ muốn cùng Tô Thư Uyển đến đó ngắm hoàng hôn. Hắn nói chuyện này với cô, dự tính một giờ chiều nay sẽ xuất phát.

Mạc Thiên cũng đi theo hai người. Vương Gia Vỹ vừa cảm thấy phiền vừa thấy ngứa mắt, nhưng lại không có cách nào đuổi cổ anh ta được.

Ba người chào tạm biệt ông bà chủ nhà, tối nay họ định thuê khách sạn gần bãi biển để qua đêm. Vương Gia Vỹ chất hành lý vào cốp, rồi vòng ra phía trước mở cửa xe cho Tô Thư Uyển.

“Để tôi chở cô ấy.” Mạc Thiên lên tiếng.

Vương Gia Vỹ nheo mắt nhìn tên đàn ông trước mặt. Anh ta nghĩ mình là ai mà có quyền quyết định chứ?

Hắn không nói gì, chỉ liếc sang phía Tô Thư Uyển, hất nhẹ cằm của mình. Cô khịt khịt mũi, ngập ngừng nói với Mạc Thiên:

“Em ngồi cùng xe với anh ấy được rồi.” Nói xong, cô chui vào trong xe.

Mạc Thiên thất vọng vì bị từ chối. Anh ta siết chặt tay thành nắm đấm, lửng thửng đi về phía xe của mình.

Hai bên xuất phát, lái xe chừng ba giờ đồng hồ đã đến nơi.

Sau khi làm thủ tục nhận phòng, Tô Thư Uyển đi lấy quần áo tắm rửa. Trong thời gian đó, Vương Gia Vỹ bất ngờ nhận được điện thoại.

Nhìn số máy trên màn hình đã thở dài phiền phức. Vương Minh Tuyết lại gọi cho hắn, Vương Gia Vỹ quăng điện thoại sang một bên, không muốn nghe máy.

Mười phút trôi qua, nhạc chuông vẫn cứ reo inh ỏi liên hồi, Vương Gia Vỹ không chịu nổi nữa. Hắn mở máy nghe, cọc cằn nói một câu:

“Có chuyện gì?”

“Gia Vỹ, anh đang ở đâu vậy?”

Vương Gia Vỹ thiết nghĩ nếu Vương Minh Tuyết biết mình ra bãi biển thư giãn tinh thần, chắc chắn sẽ phóng xe xuống ngay lập tức.

Không muốn bị cô ta làm phiến, hắn nói vội:

“Tôi đi công tác, hiện tại còn công việc phải xử lý.” Sau đó còn nhấn mạnh điều kiện sống ở đây không được tốt, trong lòng hi vọng cô ta đừng tìm xuống.

“Vậy bao giờ anh về?”

“Có lẽ là ngày mai. Minh Tuyết, anh có việc bận, tạm biệt.” Vương Gia Vỹ trả lời xong liền tìm cách tắt máy.

Rõ phiền!

Hắn phải tranh thủ đi tắm để ngắm hoàng hôn cùng Tô Thư Uyển. Một lát nữa còn phải nghĩ cách đuổi tên kỳ đà cản mũi là Mạc Thiên đi khỏi.



Cộc, cộc.

Tô Thư Uyển vừa tắm xong đã nghe thấy tiếng gõ cửa. Cứ ngỡ là Vương Gia Vỹ, cô không nghĩ nhiều mà trực tiếp mở cửa, thật không ngờ lại là Mạc Thiên.

“Thư Uyển, chúng ta ra ngoài đi dạo một lát được không?”

“Anh có chuyện này muốn nói với em.”

Mạc Thiên chỉn chu thành tiếng, trong lòng có hơi căng thẳng. Anh ta hạ quyết tâm phải bày tỏ trái tim của mình với Tô Thư Uyển, nhất định phải đi trước Vương Gia Vỹ một bước.

“Gấp lắm sao? Nếu anh muốn ngắm hoàng hôn, hay là chúng ta chờ Gia Vỹ rồi cùng đi nhé.”

“Không phải. Anh có chuyện muốn nói riêng với em.” Mạc Thiên lập tức cự tuyệt.

Tô Thư Uyển nhìn anh ta có vẻ nghiêm túc, lại không biết tìm cách gì để từ chối, đành bảo Mạc Thiên chờ mình một chút.

Cô chải lại đầu tóc, sau đó nhắn tin báo với Vương Gia Vỹ một tiếng.

Chiều tà, mặt trời dần buông xuống. Tô Thư Uyển và Mạc Thiên bước dọc bờ biển trải dài cát vàng. Anh ta nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt trong veo như chứa cả bầu trời rộng lớn.

Bước chân dừng lại, Mạc Thiên nắm nhẹ lấy cánh tay Tô Thư Uyển, xoay người cô về phía mình.

“Mạc Thiên sao thế? Anh muốn nói chuyện gì với em chứ?”

“Tô Thư Uyển…. anh thích em!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.