Chương trước
Chương sau
Mạc Thiên đáp lại ngay lập tức, một giây cũng không cần suy nghĩ. Anh ta chỉ sợ nếu bản thân còn không bày tỏ tấm lòng, thì Tô Thư Uyển sẽ bị người khác cướp đi mất.

“Thư Uyển, em làm bạn gái anh nhé?”

Lời nói của Mạc Thiên tựa như gió, thoáng qua đôi tai Tô Thư Uyển. Cô bất giác cúi mặt, lúng túng lùi về phía sau mấy bước.

Anh ta đang tỏ tình với cô đấy ư? Kỳ thực, Tô Thư Uyển thấy vô cùng khó xử.

“Em…”

“Hai năm trước anh đã bắt đầu thích em rồi. Thư Uyển à, anh biết lúc đó anh biến mất đột ngột khiến em thấy hụt hẫng, khó chịu… nhưng mà đó chỉ là bất đắc dĩ, anh thật sự không muốn như vậy.” Mạc Thiên cho rằng Tô Thư Uyển vẫn còn giữ trong lòng chuyện cũ, mặc dù anh ta đã từng giải thích với cô một lần rồi.

Cho nên hôm nay anh ta nhất định phải nói thêm một lần nữa. Nhất định phải để Tô Thư Uyển hiểu rõ tấm chân tình của mình.

“Đến khi chúng ta tình cờ gặp lại, anh vẫn thích em. Tình cảm này anh giữ trong lòng đã lâu rồi, anh nghĩ lúc này là thời điểm thích hợp để nói cho em biết.”

Mạc Thiên vo tròn mấy đầu ngón tay, chỉ mong từng câu từng chữ đều có thể chạm đến trái tim của Tô Thư Uyển. Chỉ là anh ta đâu biết rằng, trong tim cô đã có người khác rồi.

Thích hợp sao? Cô khẽ thở dài. Không thích hợp chút nào cả!

Không thể phủ nhận trước đây Tô Thư Uyển đã từng thích thầm Mạc Thiên. Thậm chí là sau hai năm gặp lại, cô vẫn giữ cho mình hào cảm đặc biệt với người đàn ông đó. Tiếc rằng hiện tại, cô chỉ xem anh ta như một người bạn, không hơn không kém.

Ở một vài khía cạnh, Vương Gia Vỹ có thể sẽ chẳng so được với Mạc Thiên. Hắn không dịu dàng bằng anh ta, không chu đáo bằng anh ta, thậm chí còn khá bảo thủ, độc đoán. Nhưng mà trong chuyện tình cảm, làm gì có một thước đo tiêu chuẩn nào?

Vương Gia Vỹ dù tốt hay xấu cũng đã khiến Tô Thư Uyển động lòng mất rồi.

“Em đã có người mà em thích. Mạc Thiên, xin lỗi anh...” Cô cắn môi bật ra từng tiếng.

Mạc Thiên dĩ nhiên là đau lòng. Tận tai nghe thấy người con gái mình thích nói thích một người đàn ông khác, có khác nào bị cô ấy cầm dao đâm chọc vào trái tim mình?

Anh ta gượng cười trong đau khổ, cẩn trọng tiến về phía trước một bước.

“Anh có thể hỏi người đó là ai không?”

“Là tôi!”

Vương Gia Vỹ từ phía bên phải đi đến, cất giọng tự tin đáp lời. Hắn tắm xong thì nhận đọc được tin nhắn của Tô Thư Uyển, sau đó ra ngoài tìm cô, vừa đúng lúc nhìn thấy một màn tỏ tình lãng mạn này.

Tiếc là, hắn phải để người đàn ông kia ôm về thất vọng rồi.

“Tôi chính là bạn trai hiện tại của cô ấy.” Vương Gia Vỹ nghênh mặt với Mạc Thiên, rồi nắm tay kéo Tô Thư Uyển kéo về phía mình.

Từ hụt hẫng, Mạc Thiên chuyển dần sang thất vọng, lại xen lẫn với chút giận dữ trong lòng. Mấy ngày nay anh ta thấy biểu hiện của Vương Gia Vỹ và Tô Thư Uyển có chút gì đó kỳ lạ, nhưng không ngờ hai người lại tiến triển nhanh đến mức này.

Mạc Thiên bật cười thành tiếng, cảm giác ê chề khó tả. Anh ta cứ tưởng mình đã chớp đúng thời cơ rồi, không ngờ vẫn chậm hơn kẻ khác.

Chỉ là có một điều Mạc Thiên không hiểu được. Tô Thư Uyển, vì sao lại thích một kẻ không ra gì như Vương Gia Vỹ?

“Thư Uyển, em thật sự thích anh ta sao?” Anh ta vẫn một xác nhận một lần.

Tô Thư Uyển đứng như trời trồng, ngay tức khắc bị Vương Gia Vỹ xoay người ôm lấy. Hắn ghì chặt bả vai cô, đáp xuống một nụ hôn thật cuồng nhiệt.

“Ưm…”

Không phản kháng, cô thả lòng người phối hợp cùng Vương Gia Vỹ. Hai tay Tô Thư Uyển đặt nhẹ lên tấm lưng hắn, mặc cho người đàn ông này chiếm lấy đôi môi của mình.

Đến khi hắn nhả môi cô ra, Tô Thư Uyển mới điên cuồng hô hấp. Giọng nói cô đứt đoạn, nhưng vẫn thẳng thắn trả lời câu từ Mạc Thiên.

“Phải. Người em thích là anh ấy!”

Phía đối diện, người đàn ông kia không nói gì, ánh mắt đỏ hoe nhìn Tô Thư Uyển. Anh ta quay gót rời đi, bãi cát vàng dưới ánh hoàng hôn hiện lên một bóng lưng cô độc.

Cố gắng biết bao nhiêu, mọi thứ Mạc Thiên làm đều có phần nghĩ đến Tô Thư Uyển, vậy mà bây giờ trong lòng cô đã có người khác…

Bóng dáng kia khuất dần, Tô Thư Uyển kéo tay Vương Gia Vỹ ngồi xuống bãi cát, thở dài nhè nhẹ.

“Làm sao? Hay là em hối hận vì đã nói thích tôi?” Hắn cọ nhẹ sống mũi vào gò má Tô Thư Uyển, hỏi.

Cô hơi nghiêng mặt đi chỗ khác, lẩm nhẩm trong miệng:

“Anh đoán xem?”

Vương Gia Vỹ chợt không vui, hắn kéo Tô Thư Uyển dựa vào bả vai mình, cao giọng nói:

“Không được hối hận. Cả đời này tôi cũng không cho phép em được hối hận vì đã thích tôi.”

“Ngang ngược!” Tô Thư Uyển bặm môi, đánh nhẹ vào lồng ngực hắn.

Hai người cứ ngồi ở đó ngắm hoàng hôn, không ai nhắc về Mạc Thiên cả. Tối hôm đó, Vương Gia Vỹ cõng Tô Thư Uyển trên lưng, trở về phòng khách sạn của mình.

“Không phải chúng ta thuê hai phòng sao? Gia Vỹ, anh… anh đưa em về đây làm gì?”

“Em nói xem? Giữa chúng ta thì cần gì hai phòng chứ?”

Nụ cười mỹ mãn trên nở rộ khóe môi mỏng, Vương Gia Vỹ đẩy Tô Thư Uyển ngã xuống giường, thuận tay chạm đến công tắc đèn. Bóng tối bao phủ lấy không gian yên tĩnh, tiếng quần áo cọ xát vào nhau, mùi hương tình ái ngập khắp mọi ngóc ngách trong căn phòng rộng lớn…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.