Bên trong căn phòng ngập mùi tình ái, Tô Thư Uyển nghe rõ tiếng kêu cót két phát ra từ khung giường gỗ. Cô chỉ sợ nếu hai người còn tiếp tục làm, nó sẽ sập mất.
“Gia Vỹ, em mệt...” Giọng nói yếu ớt ngâm lên, Tô Thư Uyển đẩy nhẹ bả vai Vương Gia Vỹ. Gương mặt kia vẫn đang si mê vùi vào ngực cô, vừa cắn vừa mút.
Tô Thư Uyển nằm xơ lụi trên giường, Vương Gia Vỹ nhìn thấy mà xót. Hắn bỗng ngồi dậy, kéo chiếc chăn bông đắp lên người cô.
“Anh đi ra ngoài một lát.”
Đôi mắt Tô Thư Uyển lim dim muốn ngủ, đầu hơi đau nhức. Mơ màng nhìn bóng lưng Vương Gia Vỹ mặc quần áo vào, rồi đẩy cửa rời đi, cô không khỏi cảm thấy hụt hẫng. Hai người vừa mới xong một trận hoan ái, hắn không thể nán lại thêm một lúc được sao?
Ho nhẹ một tiếng, khóe mi Tô Thư Uyển tràn ra hai hàng nước mắt. Cô kéo cao chăn đắp ngang qua đầu, không muốn nghĩ đến Vương Gia Vỹ nữa.
Bên ngoài trời tối đen như mực, gió thổi theo từng cơn lạnh buốt. Vương Gia Vỹ đi xuống bếp, nhanh chóng đổ đầy một ấm nước, bắt lên bếp gas đun sôi.
Cạch,
Nghe thấy tiếng động sau lưng, Vương Gia Vỹ xoay người lại nhìn. Mạc Thiên đứng ngay cửa bếp, bất giác làm hắn khó chịu.
“Đã trễ như vậy rồi anh còn nấu nước làm gì?”
“Tôi đói nên muốn nấu mì ăn, cậu định quản?”
Từ nãy đến giờ không thấy Vương Gia Vỹ trở về phòng, Mạc Thiên khó tránh hiềm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-hau-gai-cua-vuong-thieu-gia/3476415/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.