Chương trước
Chương sau
Buổi sáng Lâm Túc Kỳ không bị làm sao cả, chỉ có đến trưa ăn xong tô cháo của Tô Thư Uyển mới cảm thấy đau bụng.

“Không biết nữa! Nhưng mà bây giờ tôi thấy ổn rồi, nên thôi cứ kệ đi.” Lâm Túc Kỳ lảng tránh vấn đề, một phần cũng không muốn làm to chuyện.

Vốn dĩ hai chị em nhà họ Nhiễm biết hôm nay Tô Thư Uyển phải đi thi, nên cố tình bỏ thuốc xổ vào thức ăn của cô, để Tô Thư Uyển gặp rắc rối. Ngờ đâu Vương Gia Vỹ lại kéo cô đi mất, để lại tô cháo cho Lâm Túc Kỳ.

Hiện tại Lâm Túc Kỳ phải vào viện, Nhiễm Liên đâu chịu bỏ qua cơ hội đổ tội lên đầu Tô Thư Uyển. Cô ta nói:

“Tôi nói cô nghe này Lâm Túc Kỳ, cô đừng ngây thơ quá nữa! Chẳng phải sau khi ăn tô cháo của Tô Thư Uyển cô mới bị như vậy sao? Chắc chắn trong tô cháo kia có vấn đề.”

“Ý của cô là gì? Lẽ nào cô muốn ám chỉ Thư Uyển hãm hại tôi?”

“Còn không phải sao? Sáng nay Tô Thư Uyển bảo cô ăn tô cháo đó mà? Cháo này do cô ta nấu, múc cháo ra tô cũng là cô ta làm. Tỉnh táo một chút đi Lâm Túc Kỳ, Tô Thư Uyển là đang cố ý hãm hại cô đó!” Nhiễm Liên nhấn mạnh vấn đề.

Nhưng nếu không phải Vương Gia Vỹ kéo Tô Thư Uyển đi thì làm sao mọi chuyện có thể suôn sẻ như lời Nhiễm Liên nói.

“Cô đừng nói bậy. Thư Uyển suýt chút nữa đã ăn tô cháo đó, nếu không phải vì bị thiếu gia sai làm việc thì người đang ngồi trong viện lúc này chính là cô ấy rồi.”

Dừng lại một chút, Lâm Túc Kỳ nói tiếp:

“Hơn nữa tô cháo đó buổi trưa tôi mới ăn, biết đâu là có kẻ khác cố tình động tay động chân vào?” Cho dù thế nào, cô ấy cũng không tin Tô Thư Uyển hãm hại mình.

“Sau khi dọn dẹp xong bát đũa buổi sáng thì không còn ai xuống bếp nữa. Nếu cô không tin cứ hỏi quản gia Thẩm đi? Cô nghĩ trên đời này ai cũng tốt như vẻ ngoài của họ sao? Nực cười! Tôi nói như vậy đó, cô muốn nghĩ sao thì tùy.”

Nhiễm Liên dừng lại ở đây. Mục đích của cô ta là tiêm nhiễm ý đồ xấu xa vào đầu Lâm Túc Kỳ, hiện tại xem như đã thành công rồi. Sau này còn vẫn còn nhiều cơ hội để chia rẽ Tô Thư Uyển và Lâm Túc Kỳ nên cô ta không cần quá vội.

Ngay lúc này y tá vào phòng, bảo Nhiễm Liên ra ngoài đóng viện phí. Lâm Túc Kỳ truyền nước xong, bây giờ nằm nghỉ ngơi cho khỏe liền có thể ra về.

Nhiễm Liên mở ví kiểm tra số tiền mà quản gia Thẩm đưa cho mình, rồi đi theo cô y tá kia. Chỉ còn mình Lâm Túc Kỳ, cô ấy nằm xuống giường bệnh, đăm chiêu suy nghĩ.

Đến cuối cùng Lâm Túc Kỳ vẫn lựa chọn tin tưởng Tô Thư Uyển. Dù sao hai người cũng chưa từng xảy ra xích mích, cho nên chẳng có lý do gì Tô Thư Uyển phải hãm hại cô ấy cả.

Không biết là ai bỏ thuốc xổ vào thức ăn để hãm hại ai, nhưng Lâm Túc Kỳ nghĩ Nhiễm Liên chỉ đang tìm cách để vu oan cho Tô Thư Uyển.

Chừng sáu giờ tối, Lâm Túc Kỳ và Nhiễm Liên ngồi xe taxi trở về nhà. Quản gia Thẩm sang tận phòng hỏi han, cô ấy liền dối mình bị ngộ độc thực phẩm nhẹ, giờ đã không sao nữa rồi.

“Túc Kỳ, cậu thấy thế nào rồi? Buổi chiều vừa mới về đã nghe tin cậu nhập viện, mình lo cho cậu quá.” Tô Thư Uyển nắm lấy tay Lâm Túc Kỳ, nhìn sắc mặt nhợt nhạt của cô ấy mà cảm thấy đau lòng.

Lâm Túc Kỳ quan sát biểu hiện trên gương mặt Tô Thư Uyển, trầm ngâm một lúc rồi đáp lại:

“Mình không sao cả. Thư Uyển, cậu đừng lo lắng.”

Lúc nãy, quản gia Thẩm bảo Lâm Túc Kỳ cứ nằm nghỉ trong phòng, không cần ra ngoài làm việc. Đến giờ ăn tối, Tô Thư Uyển vội đi xuống bếp cùng những người hầu khác dọn cơm, phục vụ cho hai mẹ con Vương Gia Vỹ.

Tô Thư Uyển vừa ra khỏi phòng đã bị một bàn tay nắm lấy bả vai, đẩy dựa vào góc tường.

“Gia Vỹ?” Cô nhíu mày nhìn hắn. Người đàn ông nãy vẫn hay tùy hứng như vậy, không cần quan tâm đến ánh mắt soi mói của kẻ khác.

“Hôm nay làm bài thi thế nào? Tốt chứ?”

“Ừm… cũng tạm.”

“Em nói chuyện với tôi không thể ngọt ngào một chút sao?” Vương Gia Vỹ chậc lưỡi, bất mãn véo má cô gái trước mặt.

Tô Thư Uyển thở dài thườn thượt, thẳng thừng nói:

“Xin lỗi, tôi không thể.”

Cái bộ dạng bất cần này của cô trong mắt Vương Gia Vỹ lại trở nên đáng yêu đến lạ. Hắn khịt khịt mũi, suy tính điều gì đó rồi hỏi Tô Thư Uyển:

“Ngày mai thi xong, em sẽ được nghỉ học một tuần đúng chứ?”

Cô khựng lại mấy giây, sau đó chậm rãi gật đầu.

“Nhưng anh hỏi chuyện này để làm gì?”

“Không có gì!” Vương Gia Vỹ chỉ cười một cái, rồi đút tay vào túi quần, đi khỏi.



Mạc Thiên có thói quen ăn tối ở bên ngoài rồi mới trở về dinh thự, chủ yếu vì không muốn chạm mặt Châu Viên Cầm. Anh ta hiểu rõ bà ấy ghét mình như thế nào, cho nên vẫn là nước sông không phạm nước giếng thì tốt hơn.

Tối nay Mạc Thiên đến chỗ của Sương Liên ăn tối. Cũng đã một tuần anh ta chưa đến thăm mẹ của mình, nên trước khi đến đây, Mạc Thiên đã ghé vào trong cửa hàng trái cây bên đường, mua một ít táo mà bà ta thích ăn nhất.

Căn hộ chung cư mà Sương Liên đang sống là do Vương Cẩn tìm giúp, Mạc Thiên đã đến đó vài lần, nội thất khá tiện nghi, lại nằm trong khu vực có an ninh ổn định.

Mạc Thiên biết mật mã của căn hộ, nên trực tiếp đẩy cửa đi vào. Trước khi đến đây, anh ta đã gọi điện thoại báo cho mẹ.

Vừa đặt giỏ trái cây lên bàn tiếp khách, Mạc Thiên đã nghe thấy tiếng cười đùa phát ra từ trong bếp. Lẽ nào ngoài Sương Liên ra thì còn có người khác?

“Mẹ à, con đến rồi đây!”

Mạc Thiên bước vào trong bếp, thật không ngờ nhìn thấy Sương Liên đã ngồi sẵn vào bàn ăn, phía đối diện bà ta còn có một người đàn ông cực kỳ quen thuộc...

Vương Cẩn, tại sao ông ta lại có mặt ở nơi này?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.