“Mạc Thiên, con mau ngồi xuống đây ăn cơm đi.”
Sương Liên đứng dậy quay người lại đằng sau, lấy bát đũa ra từ trong tủ gỗ. Mạc Thiên nhìn ba cái bát trên bàn, rồi nhìn sang Vương Cẩn, hỏi:
“Mẹ, sao chú ấy lại ở đây?”
“Còn sao nữa? Là mẹ mời chú Vương của con đến dùng bữa tối!” Sương Liên tươi cười đáp lại.
Rõ ràng, Mạc Thiên không mấy tán thành với chủ ý này của mẹ. Chân mày anh ta hơi nhíu lại, hơi thở thoát ra nặng nề. Dù sao Vương Cẩn cũng là người đã có vợ con, giữa ông ta và Sương Liên lại không quá thân thiết, sao phải mời đến tận nhà ăn tối?
“Mạc Thiên sao thế? Hay là cháu không thích ăn tối cùng chú?”
“Không ạ! Chú nghĩ nhiều rồi.” Anh ta cong môi cười, che giấu sự khó chịu trong lòng.
Mạc Thiên bới cơm ra bát, suốt bữa ăn trầm tĩnh không nói câu nào. Vương Cẩn và Sương Liên thì trái lại, trò chuyện, cười đùa rất vui vẻ. Thỉnh thoảng ông ta còn gắp thức ăn cho Mạc Thiên, biểu hiện vô cùng thân thiết.
“Về dự án khu du lịch sinh thái ở thành phố Đông An, cháu có muốn tham gia không?” Vương Cẩn tìm cách bắt chuyện với chàng thanh niên ngồi ở phía đối diện.
Mạc Thiên dừng đũa, ngước lên nhìn Vương Cẩn. Nếu anh ta nhớ không nhầm thì dự án này do Vương Gia Vỹ phụ trách, cho nên liền cảm thấy có chút hứng thú.
“Chú có cách?” Anh ta hỏi.
Vương Cẩn gật gù, ngón tay vỗ nhẹ lên bàn vô cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-hau-gai-cua-vuong-thieu-gia/3476404/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.