Chương trước
Chương sau
Không uổng công Tô Thư Uyển thức khuya ôn tập, bài thi đầu tiên của cô diễn ra vô cùng thuận lợi. Thậm chí cô còn mang trong người khí thế hừng hực, quyết tâm đạt được kết quả cao trong học kỳ này để giành lấy học bổng từ phía nhà trường.

Sáng nay Tô Thư Uyển phải thi hai môn tự chọn, cho nên cô đã dậy sớm hơn mọi ngày, cố gắng làm xong phần công việc của mình để không bị đi học trễ.

Có gà luộc sẵn bỏ trong tủ lạnh, quản gia Thẩm bảo Tô Thư Uyển xé thịt nấu cháo cho mọi người. Làm cùng cô còn có Nhiễm Liên và Nhiễm Khiết.

Hai chị em nhà họ Nhiễm nhìn nhau, không ai nói câu nào nhưng trong ánh mắt lại biểu hiện một âm mưu đen tối, như thể đã ngấm ngầm lên kế hoạch từ trước.

“Thư Uyển, lúc nãy tưới cây xong, cô quên cất bình tưới kìa.” Nhiễm Liên huých tay Tô Thư Uyển, tỏ ra tốt bụng mà nhắc nhở.

Bình thường Tô Thư Uyển rất cẩn thận, nên sẽ không bao giờ có chuyện chưa cất bình tưới mà đi vào nhà được. Nhưng hôm nay cô đang vội để đến trường, nên chẳng suy nghĩ nhiều mà vội buông chiếc muỗng trên tay xuống, chạy ra ngoài vườn kiểm tra thử.

Nhiễm Khiết đứng ngoài cửa bếp trông chừng, Nhiễm Liên ở bên trong tiếp tục múc cháo ra tô, nhanh tay lấy ra một lọ thuốc nhỏ trong túi áo, đổ vào trong một tô cháo, khuấy nhẹ.

Đến khi Tô Thư Uyển quay vào, cháo đã được bưng lên bàn, đặt vào chỗ ngồi của mọi người. Nhiễm Liên biết Tô Thư Uyển sẽ ngồi kế Lâm Túc Kỳ, cho nên cố tình để tô cháo có chứa thuốc ở ngay vị trí của cô.

Tô Thư Uyển cầm muỗng định ăn cháo, hai chị em Nhiễm Liên và Nhiễm Khiết cứ nghĩ mình sắp đạt được mục đích thì Vương Gia Vỹ quần áo chỉnh tề, cầm theo cặp táp đi xuống.

“Lên giúp tôi thắt cà vạt, nhanh đi.”

Vạn lần cũng không nghĩ đến tình huống này, Vương Gia Vỹ lại chỉ đích danh Tô Thư Uyển. Lẽ nào hắn không biết sáng nay cô phải đi thi sớm, như thế làm sao kịp ăn sáng đây?”

“Thiếu gia, tôi…”

“Nhanh chân lên, đừng để tôi phải đợi.”

Vương Gia Vỹ không cho Tô Thư Uyển cơ hội giải thích.

Cô xụ mặt, đi theo hắn vào trong phòng.

“Ăn cháo như thế làm sao đi thi được? Không sợ đói sao?” Vương Gia Vỹ cất lời.

Hóa ra hắn biết sáng nay Tô Thư Uyển đi thi, nên mới định đưa cô ra ngoài ăn sáng, sau đó chở cô đến trường.

“Về phòng thay đồ, kiểm tra tập vở đi. Cà vạt tôi tự thắt được rồi.”

Tô Thư Uyển nghệt mặt ra một lúc, như thể không tin vào tai mình. Chờ khi Vương Gia Vỹ phát giác, cô mới vâng vâng dạ dạ rồi quay về phòng.

Đem ba lô ra ngoài phòng khách để sẵn, Tô Thư Uyển còn chạy vào trong bếp nói với Lâm Túc Kỳ.

“Cậu ăn luôn phần cháo của mình nhé! Mình trễ giờ rồi, phải đến trường ngay đây.”

“Ừ, tớ biết rồi. Cậu đừng nhịn đói, nhớ ghé mua thứ gì đó ăn lót dạ trên đường.” Lâm Túc Kỳ dặn dò Tô Thư Uyển.

Xong bữa sáng, người hầu trong nhà tiếp tục làm đi công việc của mình. Đến gần trưa, Lâm Túc Kỳ đem bát cháo của Tô Thư Uyển chưa kịp ăn cho vào lò vi sóng để hâm lại cho nóng.

Nửa ngày trôi qua, gần một giờ chiều Lâm Túc Kỳ mới được thảnh thơi, trở về phòng nghỉ ngơi một lát. Đến khi ngủ dậy, bụng của cô ấy đau lên âm ỉ. Lâm Túc Kỳ vội ôm lấy bụng, chạy vào trong nhà vệ sinh.

Cơn đau ngày càng dữ dội, hơn ba mươi phút trôi qua, Lâm Túc Kỳ mới chui ra khỏi đó. Gương mặt cô ấy tái xanh, môi trắng bệch không còn chút huyết sắc.

“Túc Kỳ, cô sao thế? Cảm thấy không khỏe ở đâu à?” Thẩm Hoa vỗ nhẹ vai Lâm Túc Kỳ để hỏi han.

Quay lại nhìn bà, hai mắt Lâm Túc Kỳ từ từ mờ đi. Cả người cô ấy không còn chút sức lực nào, tay chân mềm nhũn.

“Quản gia Thẩm… tôi, tôi…”

Uỳnh!

Lâm Túc Kỳ ngã rầm ra đất, bất tỉnh nhân sự. Thẩm Hoa hoảng hồn vội hô hoán những người hầu khác gọi xe cấp cứu, đưa cô ấy đến bệnh viện.



Một tiếng đồng hồ sau, Lâm Túc Kỳ mở mắt tỉnh dậy, cổ họng khát khô. Theo cùng cô ấy lên xe cấp cứu vào trong bệnh viện có Nhiễm Liên và một người hầu khác nữa.

Người kia đi rót cho Lâm Túc Kỳ một ly nước, còn Nhiễm Liên thì đỡ cô ấy ngồi dậy.

Theo kết quả xét nghiệm thì trong ruột của Lâm Túc Kỳ chứa một lượng lớn thuốc nhuận tràng, đó cũng là lý do vì sao đường ruột cô ấy bị suy yếu, cơ thể mới trở nên mất nước nghiêm trọng.

“Cô thấy thế nào rồi? Đã đỡ hơn chưa?” Nhiễm Liên hỏi.

Lâm Túc Kỳ gật nhẹ đầu, được bác sĩ cắm ống truyền dịch nên tình trạng đã khá lên một chút. Chỉ là khi biết nguyên nhân khiến mình phải vào bệnh viện, cô ấy thật sự bất ngờ.

Chưa bao giờ Lâm Túc Kỳ gặp vấn đề về đường tiêu hóa, cho nên cô sẽ không sử dụng thuốc nhuận tràng. Vậy thì nó từ đâu ra chứ?

Từ sáng đến giờ cô ấy chỉ ăn mỗi cháo gà. Nhưng mà mọi người đều ăn chung từ một nồi nấu ra, sao chỉ một mình cô ấy gặp vấn đề?

Nhiễm Liên liếc mắt nhìn Lâm Túc Kỳ đang ngồi đăm chiêu suy nghĩ, cô ta liền giả vờ lên tiếng:

“Túc Kỳ, cô có ăn bậy thứ gì không? Làm sao bị người ta bỏ thuốc hãm hại còn không biết?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.