Suốt đêm, Tô Thư Uyển bị người đàn ông nằm bên cạnh ôm cứng ngắt, khiến cô không tài nào ngủ được.
Cô khẽ cựa mình, nới lỏng cái ôm của Vương Gia Vỹ. Thật may hắn vẫn còn đang ngủ say nên không có động tĩnh gì.
Khó khăn lắm mới ngồi dậy được, Tô Thư Uyển không dám thở mạnh. Cô đặt hai chân xuống sàn nhà lạnh lẽo, rón rén bước về phía cửa, thành công rời khỏi phòng của Vương Gia Vỹ.
Trở về phòng của mình, Tô Thư Uyển không dám bật đèn mà đi thẳng về giường ngủ.
“Thư Uyển?”
Lâm Túc Kỳ uể oải ngồi dậy, dụi mắt nhìn Tô Thư Uyển. Cô giật thót mình, như thể vừa làm chuyện xấu mà bị người ta phát hiện.
Nheo mắt nhìn chiếc đồng hồ báo thức trên bàn, Lâm Túc Kỳ hỏi:
“Còn chưa đến bốn giờ sáng, sao cậu dậy sớm vậy chứ?”
“Ừ… mình thấy khát nên đi uống nước.” Tô Thư Uyển gượng gạo đáp lại, ánh mắt lơ đễnh nhìn đi nơi khác để che giấu bí mật của mình.
Bởi vì tuổi tác tương đương, lại có cùng cảnh khổ, cho nên Lâm Túc Kỳ và Tô Thư Uyển ngày càng thân thiết. Cách xưng hô của hai người cũng thay đổi, không còn khách sáo giống như lúc cô vừa bước chân vào Vương gia nữa.
Tối hôm qua lúc Tô Thư Uyển đang ôn bài thì Lâm Túc Kỳ đã đi ngủ. Có lẽ cô ấy không thức giấc lần nào, nên mới không phát hiện cả đêm Tô Thư Uyển không có mặt trong phòng.
“Vậy mình ngủ thêm chút nữa đây.” Lâm Túc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-hau-gai-cua-vuong-thieu-gia/3476401/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.