Chương trước
Chương sau
Suốt đêm, Tô Thư Uyển bị người đàn ông nằm bên cạnh ôm cứng ngắt, khiến cô không tài nào ngủ được.

Cô khẽ cựa mình, nới lỏng cái ôm của Vương Gia Vỹ. Thật may hắn vẫn còn đang ngủ say nên không có động tĩnh gì.

Khó khăn lắm mới ngồi dậy được, Tô Thư Uyển không dám thở mạnh. Cô đặt hai chân xuống sàn nhà lạnh lẽo, rón rén bước về phía cửa, thành công rời khỏi phòng của Vương Gia Vỹ.

Trở về phòng của mình, Tô Thư Uyển không dám bật đèn mà đi thẳng về giường ngủ.

“Thư Uyển?”

Lâm Túc Kỳ uể oải ngồi dậy, dụi mắt nhìn Tô Thư Uyển. Cô giật thót mình, như thể vừa làm chuyện xấu mà bị người ta phát hiện.

Nheo mắt nhìn chiếc đồng hồ báo thức trên bàn, Lâm Túc Kỳ hỏi:

“Còn chưa đến bốn giờ sáng, sao cậu dậy sớm vậy chứ?”

“Ừ… mình thấy khát nên đi uống nước.” Tô Thư Uyển gượng gạo đáp lại, ánh mắt lơ đễnh nhìn đi nơi khác để che giấu bí mật của mình.

Bởi vì tuổi tác tương đương, lại có cùng cảnh khổ, cho nên Lâm Túc Kỳ và Tô Thư Uyển ngày càng thân thiết. Cách xưng hô của hai người cũng thay đổi, không còn khách sáo giống như lúc cô vừa bước chân vào Vương gia nữa.

Tối hôm qua lúc Tô Thư Uyển đang ôn bài thì Lâm Túc Kỳ đã đi ngủ. Có lẽ cô ấy không thức giấc lần nào, nên mới không phát hiện cả đêm Tô Thư Uyển không có mặt trong phòng.

“Vậy mình ngủ thêm chút nữa đây.” Lâm Túc Kỳ nói xong thì nằm xuống, kéo chăn bông phủ kín đầu.

Tô Thư Uyển cũng tranh thủ ngả lưng một lúc. Cô nằm nghiêng người, cảm giác toàn thân đau nhức. Cô luồn tay vào áo, chạm vào hai bầu ngực bị Vương Gia Vỹ sờ đến sưng cứng, bất giác thở dài thườn thượt.

Buổi sáng khi Vương Gia Vỹ thức dậy đã là hơn bảy giờ. Hắn thờ thẫn ngồi trên giường, đầu óc trống rỗng, mơ màng nhớ lại những chuyện đã xảy ra tối hôm qua.

Hình như lúc ở quán bar, hắn đã uống rất nhiều rượu, sau đó được Hàn Lĩnh đưa về dinh thự.

Bỗng, tầm mắt của Vương Gia Vỹ phóng thẳng về phía cuối giường, nơi chiếc áo ngực màu đen nằm nổi bật tấm ga trải giường trắng muốt. Khóe môi hắn cong lên thành hình bán nguyệt, mấy đầu ngón tay khẽ động, mường tượng lại cảm giác đê mê khi chạm vào bầu ngực mềm mại của Tô Thư Uyển.

Hắn còn tưởng mình nằm mơ nữa! Nhưng hóa ra, đêm qua cô đã ở đây thật.

Vương Gia Vỹ cầm chiếc áo ngực lên, đưa lên mũi ngửi. Hắn bất chợt nghĩ, thứ này nên trả lại cho Tô Thư Uyển hay giữ lại làm kỷ niệm?



Dưới bếp, Tô Thư Uyển vừa dọn dẹp bát đũa xong mà Mạc Thiên dùng bữa sáng. Cô quay về phòng thì anh ta cũng đi theo, trên tay còn cầm một hộp quà nhỏ.

“Chúc em thi tốt!” Anh ta biết hôm nay Tô Thư Uyển có bài thi quan trọng ở trường, nên mới đặc biệt chuẩn bị món quà nhỏ này.

“Cảm ơn anh! Nhưng mà lần sau anh chúc miệng là em vui rồi, không cần mất công chuẩn bị quà đâu.”

Mạc Thiên gật nhẹ đầu, vì câu nói kia mà tâm trạng có chút nặng nề. Anh ta bảo Tô Thư Uyển mở quà ra xem, hi vọng là cô sẽ thích nó.

Bên trong có một chiếc móc khóa hình gấu Brown xinh xắn, cùng vài viên kẹo ngọt. Tô Thư Uyển chợt nhớ trước đây Mạc Thiên cũng từng tặng cô một chiếc móc khóa giống y hệt, chỉ tiếc là cô đã làm rơi ở đâu đó mất rồi.

“Em vẫn còn giữ chiếc móc khóa cũ anh tặng chữ?”

“Mạc Thiên, xin lỗi… em đã làm mất nó rồi.” Tô Thư Uyển áy náy đáp lại.

Lần này Mạc Thiên không giấu được nỗi buồn mà thể hiện hết lên gương mặt. Từ khi anh ta gặp lại Tô Thư Uyển thì không ngừng tìm cách hàn gắn lại mối quan hệ thân thiết như trước đây của hai người. Thế nhưng mỗi lần Mạc Thiên có thể gần Tô Thư Uyển hơn một chút, thì lại có chuyện ngoài ý muốn ập đến, đẩy cô và anh ta dần trở nên xa cách.

“Ừm… Tô Thư Uyển?”

Nghe tiếng hắng giọng, Mạc Thiên và Tô Thư Uyển cùng nhìn về phía người đàn ông vừa xuất hiện.

Vương Gia Vỹ bước đến, dùng ánh mắt phong tình nhìn Tô Thư Uyển. Tầm mắt từ từ trượt xuống, dừng trên hai đỉnh đồi trước ngực, môi liếm nhẹ một cái.

Mạc Thiên thở hắt một hơi, hai tay đút sâu vào túi quần đang nắm chặt lại, đôi vai gồng cứng biểu hiện sự khó chịu.

Sao mỗi lần anh ta gặp Tô Thư Uyển, Vương Gia Vỹ đều cũng đều chen ngang phá đám?

“Trả đồ cho em này. Lần sau đừng để quên ở phòng tôi nữa!” Hắn cố nói bằng chất giọng mờ ám nhất.

Tô Thư Uyển khựng lại mất giây, mới phát hiện thứ mà Vương Gia Vỹ đang nhắc đến. Cô vội giật lấy chiếc áo ngực của mình, lúng túng giấu nó ra đằng sau lưng.

Cũng may Vương Gia Vỹ đã bỏ nó vào một chiếc túi giấy, cho nên Mạc Thiên mới không biết ở bên trong có thứ gì.

“Tôi… tôi phải ra vườn tưới hoa.” Tô Thư Uyển xoay người, vội vã chạy đi.

Bởi vì sáng sớm cô quá lúng túng, nên mới không nhớ lấy lại chiếc áo ngực bị Vương Gia Vỹ lột ra rồi mới quay về phòng.

Bên ngoài hành lang chỉ còn hai người đàn ông. Mạc Thiên dùng ánh mắt chán ghét nhìn Vương Gia Vỹ, định lách qua người hắn đi khỏi thì bị chặn lại.

“Cậu thích Tô Thư Uyển?” Hắn hỏi thẳng Mạc Thiên.

Anh ta cười nham nhở, đang nghĩ tại sao bản thân lại phải trả lời câu hỏi này?

“Thích thì sao? Mà không thích… thì sao?”

Vương Gia Vỹ đứng dựa vào tường, tay phải vân vê chiếc cằm, bộ dạng vẫn rất cợt nhả. Ý tứ của Mạc Thiên có lẽ chính là, chuyện riêng của anh ta và Tô Thư Uyển thì không đến lượt hắn quản.

“Không thích thì tốt. Còn thích… vậy thì từ bỏ sớm đi.” Hắn búng ngón tay, tặc lưỡi liếc nhìn Mạc Thiên đầy châm biếm. Trước khi rời đi còn buông ra một câu khẳng định:

“Cậu và Tô Thư Uyển, không hợp!”

Mạc Thiên nhíu chặt chân mày, nghiến răng căm ghét vẻ ngạo mạn của Vương Gia Vỹ. Tô Thư Uyển và anh ta không hợp, lẽ nào hợp với hắn?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.