“Thôi, không nói đến chuyện này nữa. Chúng ta cạn ly đi!” Vương Gia Vỹ ngẩng cao đầu, một hơi đã uống cạn cốc rượu Whisky nặng độ.
Dạo gần đây cảm xúc của Vương Gia Vỹ rất thất thường, lúc vui lúc buồn không kiểm soát được. Hắn tự biết vì sao bản thân lại trở nên như vậy, tất cả đều vì cô gái tên Tô Thư Uyển.
Có lúc Vương Gia Vỹ ngồi một mình, hắn sẽ bất giác nhớ đến hình bóng của Tô Thư Uyển mà mỉm cười. Đến khi nhìn thấy cô thân thiết với người đàn ông khác, hắn lại khó chịu không thôi. Cảm giác này rất kỳ lạ, dường như là lần đầu tiên hắn cảm nhận được.
Phải chăng đó là thích một người?
Cho nên Vương Gia Vỹ mới tìm đến Hàn Lĩnh để giải đáp thắc mắc trong lòng. Tất cả mọi thứ chưa rõ ràng, hắn không muốn thừa nhận, đôi phần cũng vì bản tính cao ngạo của chính mình.
Vương Gia Vỹ khui chai rượu thứ ba, Hàn Lĩnh vội ngăn hắn lại. Anh thấy kỳ lạ, rõ ràng sắc mặt hắn vẫn rất điềm tĩnh, không giống như đang có tâm sự, nhưng sao lại uống nhiều như vậy?
“Này, cậu uống ít thôi. Nước lã đấy à?”
“Uống đi, đồ lắm lời!” Vương Gia Vỹ giành lấy chai rượu trong tay Hàn Lĩnh, rót ra cốc của hắn và cả cốc của anh nữa.
Hàn Lĩnh muốn ngăn Vương Gia Vỹ cũng chẳng được, anh đành cạn ly với hắn.
“Uống thì uống, tôi sợ cậu chắc.”
Hơi cay của rượu sộc lên khắp cổ họng của Vương Gia Vỹ, hắn kẹp điếu thuốc lá bên cạnh, sảng khoái hít một hơi dài. Đôi mắt sắc lạnh híp sâu lại, mơ màng nhìn lên ánh đèn chùm ở giữa căn phòng.
Từ trước đến giờ Vương Gia Vỹ vốn cho rằng, chỉ cần hắn chủ động đề cập đến chuyện yêu đương, thì bất kỳ cô gái nào cũng sẽ gật đầu đồng ý không chút do dự. Vậy mà Tô Thư Uyển lại dứt khoát từ chối hắn!
Tối nay Vương Gia Vỹ uống rất nhiều, cho dù Hàn Lĩnh đã ngừng hẳn thì một mình hắn vẫn tiếp tục uống. Mãi cho đến khi quán bar đóng cửa, anh mới khệnh khạng dìu hắn ra bên ngoài.
Vương Gia Vỹ say khướt như vậy làm sao lái xe được? Hàn Lĩnh đành đưa hắn về dinh thự, còn chiếc Bugatti gửi lại ở đây, hôm sau hẵng tính.
Tô Thư Uyển ôn bài xong, cô đi xuống bếp tìm để uống nước trước khi đi ngủ, thì nghe thấy động tĩnh bên ngoài cổng lớn.
Hai giờ sáng, đèn trong phòng khách nhà họ Vương còn sáng trưng. Quản gia Thẩm mặc chiếc áo khoác len dày, đưa tay che miệng ngáp dài một hơi, nhìn về phía Vương Gia Vỹ đang nằm dài trên ghế sofa ngay trước mặt.
“Thư Uyển, cô mau pha cho thiếu gia một ly nước gừng mật ong để giải rượu đi.”
Tô Thư Uyển gật gật, nhanh chóng làm theo lời Thẩm Hoa. Một lát sau, cô đem ly nước lên rồi cùng bà đỡ Vương Gia Vỹ ngồi dậy.
“Thiếu gia, anh uống nước đi.”
Hắn mở hé mắt, loạng choạng cầm lấy ly nước trong tay Tô Thư Uyển. Cô không dám buông ra vì sợ hắn cầm không vững, nên đành đỡ ở phía dưới đáy ly cho an toàn.
“Quản gia Thẩm, đã khuya lắm rồi, bà cứ đi nghỉ ngơi đi.”
Vương Gia Vỹ day day trán, có lẽ vì uống nhiều rượu nên mới thấy đau đầu. Quản gia Thẩm thấy hắn vẫn còn tỉnh táo nên đã yên tâm được phần nào.
“Đưa tôi về phòng.” Hắn quay sang nói với Tô Thư Uyển.
Vương Gia Vỹ đứng dậy, cô dùng một tay đỡ đằng sau lưng hắn. Bước chân Tô Thư Uyển đi rất nhẹ để không làm kinh động đến những người khác, đặc biệt là Mạc Thiên đang ở trong căn phòng phía đối diện.
Vào đến căn phòng ngủ thiếu sáng, Vương Gia Vỹ đóng sầm cửa lại. Tô Thư Uyển đang dìu hắn nên không để ý nhiều, cô muốn bật đèn thì hắn bị ngăn lại.
“Về giường trước đi!”
Đến lúc đầu gối Tô Thư Uyển chạm vào thành giường, cô liền để Vương Gia Vỹ ngồi xuống, giúp hắn cởi đôi giày da và tất chân để gọn sang một bên.
Vương Gia Vỹ vẫn ngồi yên chưa nằm xuống, Tô Thư Uyển cúi đầu chào hắn, vừa định xoay người thì bị tên đàn ông này kéo ngã xuống giường.
“Thiếu… thiếu gia, anh muốn làm gì?”
Vương Gia Vỹ lật người, nằm đè lên người cô. Hai gương mặt sát lại vào nhau, Tô Thư Uyển có thể ngửi thấy hương rượu nồng nàn trộn lẫn với mùi thuốc lá trên cơ thể của hắn.
Nhưng đã quá muộn rồi! Vương Gia Vỹ nửa tỉnh nửa say, sức lực không hề yếu đi mà ngược lại càng thêm quyết liệt. Cho dù Tô Thư Uyển có vùng vẫy như thế nào cũng không thoát khỏi vòng tay hắn.
Đem chăn kéo đắp lên hai người họ, Vương Gia Vỹ luồn tay ra sau lưng Tô Thư Uyển, giật phăng khuy áo ngực, rồi lôi tuột nó ra bên ngoài.
“Đừng mà…”
Tô Thư Uyển oằn người, cả cơ thể cong lên như con tôm luộc. Đại não cô giống như sắp nổ tung ra, bởi vì hành động bất ngờ của Vương Gia Vỹ.
Lẽ nào… đêm nay hắn lại muốn chiếm lấy cô?
“Cầu xin anh… đừng mà…”
Vương Gia Vỹ nhắm nghiền mắt, gương mặt áp vào một bên ngực của Tô Thư Uyển, mút mạnh lấy viên trân châu đỏ hồng. Bên còn lại, hắn dùng tay không ngừng nhào nặn khối thịt trắng mềm.
“Ưm… thiếu gia… a, đừng mà…”
“Ngoan, mau ngủ đi. Đêm nay chỉ mượn chỗ này của em giải tỏa một chút… Tôi hứa, sẽ không làm thêm điều gì quá giới hạn cả!” Giọng hắn khàn khàn ám mùi dục vọng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]