Tô Thư Uyển khẽ lắc đầu, Mạc Thiên vẫn không yên tâm mà nhìn sơ qua một lượt.
Nhìn thấy trên quần cô dính bụi, Mạc Thiên liền cúi xuống phủi đi cho cô. Hành động quan tâm này vô tình làm cho Vương Minh Tuyết càng thêm căm ghét Tô Thư Uyển.
“Nó là một đứa ăn cắp, anh bênh nó để làm gì?”
Vương Minh Tuyết vo tròn lọn tóc trước ngực, thái độ vẫn vô cùng ngang ngược. Nếu như Vương Gia Vỹ trở về thì cô ta còn nể nang một chút, nhưng người đàn ông trước mặt là Mạc Thiên, Vương Minh Tuyết chẳng thèm để anh ta vào mắt.
“Đã xảy ra chuyện gì? Cô nói Thư Uyển ăn cắp sao?”
“Phải! Con nhỏ đó nhân lúc tôi ngủ thiếp đi đã lấy trộm bông tai của tôi. Hạng người như anh chắc đâu biết được giá trị của nó lớn đến mức nào đúng không?” Vừa nói, Vương Minh Tuyết vừa chỉ vào một bên tai trống không của mình.
Lời nói này không chỉ buộc tội Tô Thư Uyển mà còn mang hàm ý khinh thường Mạc Thiên. Đối với Vương Minh Tuyết, anh ta chỉ là đứa con hoang thấp kém, nhìn thấy Vương gia giàu có liền quẩy đuôi trở về, dòm ngó tài sản của nhà họ.
“Cô có bằng chứng không?”
“Nếu đã không có bằng chứng, vậy đừng tùy tiện kết tội người khác.” Mạc Thiên điềm nhiên đáp lại.
Anh ta định kéo Tô Thư Uyển đi chỗ khác thì Vương Minh Tuyết ngáng đường. Cô ta khoanh hai tay trước ngực, mím môi chống chế:
“Quả nhiên chỉ có một đứa con hoang mới bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-hau-gai-cua-vuong-thieu-gia/3476383/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.