Tô Thư Uyển khẽ lắc đầu, Mạc Thiên vẫn không yên tâm mà nhìn sơ qua một lượt.
Nhìn thấy trên quần cô dính bụi, Mạc Thiên liền cúi xuống phủi đi cho cô. Hành động quan tâm này vô tình làm cho Vương Minh Tuyết càng thêm căm ghét Tô Thư Uyển.
“Nó là một đứa ăn cắp, anh bênh nó để làm gì?”
Vương Minh Tuyết vo tròn lọn tóc trước ngực, thái độ vẫn vô cùng ngang ngược. Nếu như Vương Gia Vỹ trở về thì cô ta còn nể nang một chút, nhưng người đàn ông trước mặt là Mạc Thiên, Vương Minh Tuyết chẳng thèm để anh ta vào mắt.
“Đã xảy ra chuyện gì? Cô nói Thư Uyển ăn cắp sao?”
“Phải! Con nhỏ đó nhân lúc tôi ngủ thiếp đi đã lấy trộm bông tai của tôi. Hạng người như anh chắc đâu biết được giá trị của nó lớn đến mức nào đúng không?” Vừa nói, Vương Minh Tuyết vừa chỉ vào một bên tai trống không của mình.
Lời nói này không chỉ buộc tội Tô Thư Uyển mà còn mang hàm ý khinh thường Mạc Thiên. Đối với Vương Minh Tuyết, anh ta chỉ là đứa con hoang thấp kém, nhìn thấy Vương gia giàu có liền quẩy đuôi trở về, dòm ngó tài sản của nhà họ.
“Cô có bằng chứng không?”
“Nếu đã không có bằng chứng, vậy đừng tùy tiện kết tội người khác.” Mạc Thiên điềm nhiên đáp lại.
Anh ta định kéo Tô Thư Uyển đi chỗ khác thì Vương Minh Tuyết ngáng đường. Cô ta khoanh hai tay trước ngực, mím môi chống chế:
“Quả nhiên chỉ có một đứa con hoang mới bao che cho kẻ ăn cắp. Anh họ à, hai người đúng là thật xứng đôi vừa lứa đó?”
Ngay lập tức, cô ta bị Mạc Thiên giữ lấy một bên vai, bóp mạnh đến mức la lên oai oái.
“Á… anh làm gì vậy?”
“Xin lỗi Thư Uyển ngay đi! Cô không có tư cách xúc phạm em ấy.” Mạc Thiên gằn lên thành tiếng.
Hai bên không ai chịu nhượng bộ ai, đến cả Thẩm Hoa khuyên can còn chẳng được. Bỗng bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, người hầu đột nhiên đứng dạt ra hai hàng, ai nấy đều cúi thấp đầu, như đang nghênh đón một vị vua vĩ đại.
“Cậu thì có tư cách xúc phạm Minh Tuyết?”
Giọng nói trầm trầm cất lên, Vương Gia Vỹ thoáng cái đã đứng trước mặt ba người. Vương Minh Tuyết thấy hắn lên vừa về đến đã bênh vực mình, liền chạy lại ôm chầm lấy hắn.
“Anh Gia Vỹ…”
Người đàn ông kia vô thức nhìn về phía Tô Thư Uyển, sau đó đẩy Vương Minh Tuyết ra.
Hắn hỏi quản gia Thẩm:
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Thẩm Hoa kể lại sự tình, Vương Gia Vỹ không quá để ý đến lời của bà, ngược lại bị thu hút bởi cử chỉ của Tô Thư Uyển và Mạc Thiên. Lúc này, hai người họ đang đứng sát vào nhau, anh ta còn dùng tay vỗ nhẹ vào lưng Tô Thư Uyển như để trấn an cô nữa.
Bàn tay Vương Gia Vỹ đang đặt sau lưng bỗng cuộn tròn thành nắm đấm. Hắn hít mạnh một hơi vào lồng ngực, ánh mắt nhìn chếch sang hướng khác.
“Mất bông tai? Cái đôi bông tai mà em thích nhất, là quà sinh nhật chú tặng em đó sao?” Hắn nâng giọng hỏi Vương Minh Tuyết.
Cô ta gật đầu, ngón tay trỏ chỉ thẳng vào mặt Tô Thư Uyển, ấm ức bổ sung: “Em nghi ngờ là cô ta ăn cắp!”
Vương Gia Vỹ chẳng cần biết đúng sai, hắn quắc tay Tô Thư Uyển đi về phía mình, nhướng mày ra lệnh:
“Cô mau xin lỗi Minh Tuyết đi.”
“Tại sao phải xin lỗi? Em ấy không phải kẻ ăn cắp.” Mạc Thiên vội nắm lấy cổ tay Tô Thư Uyển để giữ cô lại.
“Cô ta khiến Minh Tuyết không vui đã là có lỗi rồi! Làm sao? Không phục?” Vương Gia Vỹ nghiến răng đáp lại từng chữ.
Hai người đàn ông tuấn tú đứng đối diện với nhau, sắc mặt ai nấy đều tối tăm như mực. Tô Thư Uyển vừa khó xử, vừa thấy đau lòng. Trái tim cô bỗng nhói lên một nhịp, thật lòng không nghĩ Vương Gia Vỹ sẽ bắt cô xin lỗi một cô gái ngang ngược như vậy.
Lần trước bị Nhiễm Khiết ngáng chân mà đổ nước vào người Vương Minh Tuyết, khi đó Vương Gia Vỹ đã đứng ra bênh vực Tô Thư Uyển khiến cô rất vui, còn có chút hào cảm với hắn. Còn lần này, cô thật sự thấy thất vọng.
“Tiểu thư, tôi xin lỗi. Xin lỗi vì đã làm cô thấy khó chịu!” Tô Thư Uyển khẽ gỡ tay Mạc Thiên ra, rồi bước lên phía trước cúi thấp đầu trước mặt Vương Minh Tuyết.
Lời xin lỗi cũng đã nói rồi, nhưng bông tai vẫn chưa tìm lại được. Vương Minh Tuyết nào có chịu để yên? Cô ta đang định cho lục soát phòng Tô Thư Uyển thì Lâm Túc Kỳ cùng hai người hầu gái khác chạy lên từ dưới nhà.
“Quản gia Thẩm, đã tìm thấy bông tai của Vương tiểu thư rồi.”
“Thấy ở đâu vậy?” Thẩm Hoa cẩn thận cầm lấy chiếc bông tai quý giá, đem cho Vương Minh Tuyết xác nhận.
“Tìm thấy ở bồn rửa mặt trong nhà vệ sinh tầng trệt ạ.”
Chuyện này cũng chỉ có vậy, cô tiểu thư kia chẳng còn lý do gì truy cứu nữa. Thẩm Hoa liền bảo người hầu lui hết xuống dưới nhà. Mạc Thiên định nói gì đó với Tô Thư Uyển nhưng cô lại tránh mặt mà đi thẳng ra ngoài vườn hoa dọn dẹp.
Dường như Mạc Thiên nhận ra Tô Thư Uyển cố tình né tránh mình, nên anh ta chẳng làm phiền cô nữa. Anh ta nhớ lại những lời lúc trước cô từng nói, liền suy nghĩ đến thái độ của Vương Gia Vỹ khi nãy. Lẽ nào vì Mạc Thiên đứng ra giúp đỡ cô, nên mới khiến cô chịu thêm uất ức như vậy?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]