Tô Thư Uyển không hiểu vì sao Vương Minh Tuyết biết được Vương Gia Vỹ tặng áo khoác cho mình, chỉ là cô ta cứ nằng nặc muốn cô lấy ra cho xem bằng được.
Vừa nhìn thấy chiếc áo khoác kia, Vương Minh Tuyết đã giật phắt lấy. Với kinh nghiệm sử dụng toàn hàng hiệu đắt đỏ của mình, cô ta dám khẳng định đây chính là mẫu áo trên web thời trang vừa mới được bán cháy hàng vào ba hôm trước.
“Anh Gia Vỹ tặng nó cho cô?” Vương Minh Tuyết cười nửa miệng, nghiến răng nghiến lợi nhìn Tô Thư Uyển.
“Phải! Chiếc áo khoác này là thiếu gia cho tôi.” Dù sao cô ta cũng đã biết rồi, Tô Thư Uyển có muốn chối cũng chẳng được.
Vương Minh Tuyết cong môi lên lộ rõ vẻ ghen tị: “Đẹp thật đấy!”
Nói xong, cô ta liền vứt chiếc áo khoác lên bàn uống nước.
Cầm ly nước ép cam đã vơi đi một nửa trên tay, mặt mày Vương Minh Tuyết nhăn nhíu lại như đang ngậm phải một cục tức. Cô ta bắt đầu suy nghĩ nên làm thế nào mới trút được cơn thịnh nộ trong lòng. Áo khoác này là Vương Gia Vỹ tặng cho Tô Thư Uyển, cô ta không thể ngang nhiên cướp đoạt được.
Nếu đã không lấy được thì chi bằng hủy nó đi. Một tia độc ác lóe lên trong đầu, Vương Minh Tuyết nắm lấy cổ tay, giả vờ mất đà chúi người về phía trước.
“Ui da, đau quá đi mất!”
Ly nước ép cam cứ thế tuột thẳng xuống bàn, cô ta nhanh chóng co chân sang một bên để tránh nước bẩn dính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-hau-gai-cua-vuong-thieu-gia/3476382/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.