Chương trước
Chương sau
Tô Thư Uyển không hiểu vì sao Vương Minh Tuyết biết được Vương Gia Vỹ tặng áo khoác cho mình, chỉ là cô ta cứ nằng nặc muốn cô lấy ra cho xem bằng được.

Vừa nhìn thấy chiếc áo khoác kia, Vương Minh Tuyết đã giật phắt lấy. Với kinh nghiệm sử dụng toàn hàng hiệu đắt đỏ của mình, cô ta dám khẳng định đây chính là mẫu áo trên web thời trang vừa mới được bán cháy hàng vào ba hôm trước.

“Anh Gia Vỹ tặng nó cho cô?” Vương Minh Tuyết cười nửa miệng, nghiến răng nghiến lợi nhìn Tô Thư Uyển.

“Phải! Chiếc áo khoác này là thiếu gia cho tôi.” Dù sao cô ta cũng đã biết rồi, Tô Thư Uyển có muốn chối cũng chẳng được.

Vương Minh Tuyết cong môi lên lộ rõ vẻ ghen tị: “Đẹp thật đấy!”

Nói xong, cô ta liền vứt chiếc áo khoác lên bàn uống nước.

Cầm ly nước ép cam đã vơi đi một nửa trên tay, mặt mày Vương Minh Tuyết nhăn nhíu lại như đang ngậm phải một cục tức. Cô ta bắt đầu suy nghĩ nên làm thế nào mới trút được cơn thịnh nộ trong lòng. Áo khoác này là Vương Gia Vỹ tặng cho Tô Thư Uyển, cô ta không thể ngang nhiên cướp đoạt được.

Nếu đã không lấy được thì chi bằng hủy nó đi. Một tia độc ác lóe lên trong đầu, Vương Minh Tuyết nắm lấy cổ tay, giả vờ mất đà chúi người về phía trước.

“Ui da, đau quá đi mất!”

Ly nước ép cam cứ thế tuột thẳng xuống bàn, cô ta nhanh chóng co chân sang một bên để tránh nước bẩn dính vào người. Chỉ là chiếc áo khoác trên bàn của Tô Thư Uyển đã bị nhuộm thành màu khác, dù cô đã kéo nó ra nhưng vẫn không kịp.

“Trời ơi…” Tô Thư Uyển nghẹn ngào không thốt nên lời, đau xót nhìn chiếc áo mình vừa mặc được vài lần.

“Xin lỗi nhé. Tự nhiên cổ tay tôi đau quá, không biết phải làm sao nữa. Này Tô Thư Uyển, chuyện này không phải cố ý, cô đừng nói với anh Gia Vỹ được không?”

Vương Minh Tuyết làm ra vẻ mặt bất đắc dĩ, phủi bỏ hoàn toàn tội trạng của mình. Trông thấy Tô Thư Uyển đứng đó cầm chiếc áo khoác một cách bất lực, trong lòng vị tiểu thư kia lại hả hê vô cùng.

Đáng đời cô! Định giành anh Gia Vỹ của tôi sao?

“Tiểu thư, rõ ràng là cô cố ý?”

“Cố ý? Con mắt nào cô thấy tôi cố ý? Cô ta trả treo đáp lại.

Nhìn sang Nhiễm Khiết đang đứng gần đó, Vương Minh Tuyết hếch mặt hỏi:

“Cô thấy tôi cố ý à?”

“Không, em không thấy ạ!”

Nhiễm Khiết cười thầm trong bụng. Cô ta khôn khéo mượn tay Vương Minh Tuyết để dằn mặt Tô Thư Uyển, kết quả không tệ!

“Cô nghĩ Vương tiểu thư lại đi ghen tị với một con hầu gái sao? Tức cười ghê.” Nhiễm Khiết liếc mắt nhìn Tô Thư Uyển, tận dụng cơ hội mỉa mai cô thêm một câu.

Người ta đã cố tình gây khó dễ, Tô Thư Uyển chẳng thể làm gì. Ai bảo Vương Minh Tuyết là tiểu thư cao quý, còn cô chỉ là người hầu chứ? Trong mắt người khác, có ghen tị cũng là cô ghen tị với Vương Minh Tuyết, đời nào có chuyện ngược lại bao giờ?

Tô Thư Uyển mang chiếc áo khoác về phòng, vừa mới kịp ngâm qua nước lạnh đã bị gọi ra bên ngoài. Vương Minh Tuyết vẫn chưa chịu để yên cho cô, xem chừng còn muốn ở lại đây đợi cho đến khi Vương Gia Vỹ trở về nhà.

Bao nhiêu việc vặt vãnh, Vương Minh Tuyết đều sai Tô Thư Uyển làm. Vốn cô định chiều nay đến trường luyện tập tiết mục văn nghệ, vậy mà người con gái hống hách kia lại bắt cô ngồi đấm bóp vai cho mình.

“Sang phải một chút, chỗ đó rất mỏi.”

Vương Minh Tuyết dựa lưng vào thành ghế sofa, ngủ thiếp đến hơn ba giờ chiều. Thẩm Hoa biết Tô Thư Uyển chưa ăn trưa, mới bảo cô tận dụng khoảng thời gian này xuống bếp tìm thứ gì đó lót dạ.

Đến khi Vương Minh Tuyết tỉnh dậy, cô ta lại làm ầm ĩ lên:

“Bông tai, bông tai của tôi đâu rồi?”

Cô ta liền sai bảo người hầu tìm, nhưng dù đã lật tung cả gian phòng khách vẫn không thấy chiếc bông tai mà Vương Minh Tuyết làm mất. Nghe nói đó là món quà vào dịp sinh nhật lần thứ mười tám mà cha mẹ tặng, một đôi bông tai bằng kim cương đen với giá trị liên thành.

Tô Thư Uyển lại một lần nữa bị Vương Minh Tuyết mang ra chất vấn. Chẳng cần biết phải trái, đúng sai, cô ta đẩy cô ngã sõng xoài xuống sàn nhà, hai môi mím chặt vào nhau mà mắng:

“Nói đi, mày ăn cắp bông tai của tao đúng không?”

Từ lúc nãy đến giờ chỉ có Tô Thư Uyển lại gần Vương Minh Tuyết. Vừa nãy cô ta lại ngủ thiếp đi, khó tránh phát sinh nghi ngờ.

“Tiểu thư, tôi không có…”

“Đồ con ăn cắp, đúng là loại thấp hèn chỉ biết giật đồ của người khác.” Vương Minh Tuyết tức giận đá vào mạnh vào chân Tô Thư Uyển.

Người hầu vây kín nhưng không ai dám can ngăn, chỉ có Thẩm Hoa bước lên phía trước lựa lời:

“Tiểu thư, mọi việc còn chưa rõ ràng, hay là chúng ta tìm thêm một lần nữa? Biết đâu là rơi ở một góc nào đó rồi.”

“Hừ, tìm gì nữa chứ? Tô Thư Uyển, mày còn không nhận mình ăn cắp sao? Có gan làm không có gan nhận hả? Hôm nay tao phải đánh đến khi nào mày nhận thì thôi.” Vương Minh Tuyết sấn sổ đến định đánh Tô Thư Uyển.

Ngờ đâu một bóng dáng cao lớn xuất hiện, chen ngang vào trong đám người, kéo cổ tay Vương Minh Tuyết hất mạnh ra ngoài. Ánh mắt anh ta trở nên tối sầm, ngữ điệu vô cùng giận dữ:

“Dừng tay lại ngay cho tôi.”

Mạc Thiên hầm hừ nhìn Vương Minh Tuyết, sau đó vội ngồi xuống đỡ Tô Thư Uyển đứng thẳng dậy, nhẹ nhàng hỏi han:

“Thư Uyển, em không sao chứ?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.