Bữa tiệc chúc mừng Mạc Thiên được tổ chức trong đại sảnh của một nhà hàng năm sao cao cấp, thuộc chuỗi nhà hàng, khách sạn LK - với quy mô bậc nhất cả nước, dưới quyền sở hữu của tập đoàn kinh tế đa ngành Vương thị.
Khách mời tham dự rất đông, hầu hết đều là những nhân vật có tiếng tăm trên thương trường. Có không ít người là bạn bè cũ của Vương lão gia, hiện tại đang là đối tác làm ăn lớn của tập đoàn.
Giới truyền thông vây kín lối ra vào. Nhà báo, phóng viên chờ đợi bên ngoài để lấy thông tin viết bài, kể cả cánh săn ảnh cũng có mặt, chớp nhanh cơ hội giành giật những tấm ảnh đắt giá.
Biết đươc mục đích của bữa tiệc, khách mời mỗi người một vẻ, ai nấy đều mang trong mình một tâm tư riêng. Những người thân quen với Vương lão gia lâu năm không khỏi kinh ngạc khi biết ông còn một đứa con trai thất lạc từ nhỏ. Chỉ là lúc còn sống, đời tư của ông ấy luôn được giấu kín nên dù có nhiều nghi hoặc, họ cũng không thể bắt bẽ được gì.
Vương phu nhân ngồi trong phòng chờ, hai chân vắt chéo thưởng thức một tách trà nóng. Ở phía đối diện, Vương Gia Vỹ đang quan sát trên màn hình lớn, toàn bộ động thái bên ngoài sảnh tiệc.
“Vương Cẩn vì muốn Mạc Thiên vào Vương thị làm việc, lại chịu chuyển giao 10% cổ phần của mình cho cậu ta. Con nói xem lão hồ ly đó lại đang định giở trò bỉ ổi gì?”
“Bàn đạp thôi! Một mũi tên trúng hai con nhạn.” Vương Gia Vỹ lắc nhẹ ly rượu vang trên tay, môi mỏng nhếch cao thành đường cong bán nguyệt.
Ý tứ không rõ ràng, nhưng lại khiến Châu Viên Cầm hiểu rõ mồn một. Quả nhiên Vương Gia Vỹ cũng nghĩ giống bà, thực chất Vương Cẩn chịu bỏ ra số cổ phần kia thì cũng như thả con săn sắt, bắt con cá rô mà thôi!
Một mặt để tạo dựng chỗ đứng ban đầu cho Mạc Thiên ở Vương thị, vừa hay lại có thể lòe mắt thiên hạ. Mặt khác, Vương Cẩn mượn sức dư luận, thăm dò động thái về sau của Châu Viên Cầm.
“Mẹ nói xem người ta là chú ruột lại sẵn sàng bỏ ra 10% cổ phần. Vậy còn mẹ, mẹ định bỏ ra bao nhiêu đây?” Vương Gia Vỹ nhướng mày hỏi bà.
“Đừng có hòng. Làm như vậy lại đúng ý ông ta quá rồi!” Bà mở khay đựng mứt trên bàn, thong thả lấy ra một miếng mứt đào cho vào trong miệng.
“Hôm nay tổ chức lễ chúc mừng, không phải mẹ đã làm theo ý ông ta rồi đấy sao?” Vương Gia Vỹ bật cười.
Ngay lập tức nhận được ánh mắt sắc bén từ phía mẹ của mình.
“Đừng có khiêu khích mẹ.” Bà khẽ nhăn mặt, có lẽ là vì mứt đào hơi chua.
“Thôi được rồi, chúng ta ra ngoài kia xem. Dù sao hôm nay mẹ cũng là người chủ trì bữa tiệc mà.” Vương Gia Vỹ xốc lại áo vest bên ngoài rồi đứng dậy.
Vương phu nhân chỉnh sửa lại trang phục, sau đó ngắm nghía khuôn mặt của mình trong gương. Đến khi bà cảm thấy bản thân thật hoàn hảo mới bước ra ngoài gặp khách mời.
Trên sân khấu, Châu Viên Cầm đứng phát biểu đôi lời, giới thiệu về đứa con trai thứ hai của nhà họ Vương – Vương Mạc Thiên.
Bà cùng anh ta ở trước mặt bao nhiêu người, diễn một màn mẹ con đầy tình cảm
Tô Thư Uyển cùng một vài người hầu khác trong Vương gia cũng có mặt ở bữa tiệc, công việc giống như những người phục vụ khác, khách mời cần gì thì lập tức đáp ứng.
Vương Cẩn hào hứng đưa Mạc Thiên đi chúc rượu các đối tác làm ăn, vợ của ông ta cũng niềm nở ra mặt. Vừa nhìn đã biết họ đang đổ dồn hết tâm tư lên người anh ta, lợi dụng tấm lá chắn kia để đối phó với Châu Viên Cầm và Vương Gia Vỹ.
Vậy mà đứa con gái của họ, Vương Minh Tuyết lại dính chặt lấy Vương Gia Vỹ như sam. Buổi tối nay cô ta mặc một chiếc đầm body màu đỏ rực, ngực khoét sâu quyến rũ.
“Anh Gia Vỹ, anh đang tránh mặt em?”
“Có sao?” Giọng hắn khàn khàn đáp lại.
Vương Minh Tuyết táo bạo khoác tay hắn, tầm mắt hướng ra đằng trước lại bắt gặp Tô Thư Uyển, liền giơ cao ngón trỏ ngoắc cô về phía mình.
“Khay rượu đằng kia, mau bê nó lại đây cho tôi.”
Tô Thư Uyển nghe theo lệnh, đem rượu đến bên hai người.
“Gia Vỹ, cạn với em một ly đi!”
Người phụ nữ này trăm lần gặp mặt là vạn cái phiền phức ập đến. Vương Gia Vỹ xem như miễn cưỡng uống một ly rượu với cô ta, sau đó tìm đường trốn chạy.
Ực…
“Minh Tuyết, em tự chơi một mình đi. Tối nay anh cần tiếp vài vị khách quan trọng.”
Hắn gỡ tay cô ta, nhanh chân chen vào đám người.
“Gia Vỹ, Gia Vỹ…”
Vương Minh Tuyết đuổi theo, đáy mắt lộ ra sự lo lắng. Dường như đang toan tính điều gì đó.
Mà người đàn ông kia chẳng mảy may đến cô ta. Hắn quay sang bàn luận với một vài vị cổ đông trong công ty, sẵn tiện thăm dò suy nghĩ của họ.
Người thì dè chừng, kẻ lại hỏi trực tiếp hắn:
“Cậu thanh niên kia có đúng là con trai của phu nhân không?”
Vương Gia Vỹ tùy tiện đáp lại:
“Nếu không thì chú nghĩ thế nào?”
Ai nấy đều cười trừ, mỗi người hiểu theo một kiểu.
Ở trong hội trường thật sự rất đông. Vương Gia Vỹ chẳng hiểu vì sao lại nhớ đến Tô Thư Uyển, hắn đưa ánh mắt nhìn xung quanh, phát hiện cô đang đứng ở một góc gần kệ bánh ngọt, trơ trọi giữa dòng người.
Tiến gần về phía cô, đột nhiên hắn khựng lại. Nóng! Một cảm giác rất kỳ lạ len lỏi trong cơ thể hắn.
Hắn say sao? Mới vài ba ly rượu vang, bình thường hắn đâu dễ say đến thế?
“Gia Vỹ, cuối cùng em cũng tìm được anh rồi.”
Vương Minh Tuyết vừa trông thấy hắn đã nhào đến ôm lấy cổ, bầu ngực đẩy đà cọ sát vào lớp áo sơ mi của Vương Gia Vỹ.
“Anh sao thế?” Giọng nói mềm nhũn rót vào tai hắn.
Yết hầu Vương Gia Vỹ chuyển động lên xuống không ngừng, đôi tay ghì chặt lên chiếc eo thon nhỏ. Cơ thể hắn biến đổi nhanh chóng đến kỳ lạ, tựa như có hàng trăm con kiến bò trên người hắn, rạo rực chơi đùa.
“Buông anh ra.” Vương Gia Vỹ dứt khoát đẩy Vương Minh Tuyết ra, chỉ thấy gương mặt cô ta cứng đơ lại vì thất vọng.
Vương Gia Vỹ nhanh chân bước đến chỗ Tô Thư Uyển, mà Vương Minh Tuyết cũng chạy theo hắn.
“Đi theo tôi.” Hắn nắm chặt lấy cổ tay cô gái trước mặt.
“Gia Vỹ, anh thấy mệt sao? Để em dìu anh đến phòng khách sạn nghỉ ngơi.” Vương Minh Tuyết vẫn không từ bỏ ý định.
Khí nóng tuôn trào, từ trong ra ngoài của Vương Gia Vỹ như muốn nổ tung. Hắn khẽ gắt:
“Không cần! Một mình cô ấy là đủ rồi.” Người hắn ám chỉ là Tô Thư Uyển.
Dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ cần là mệnh lệnh của chủ nhân nhà họ Vương, Tô Thư Uyển đều nghe theo.
“Vương tiểu thư, cứ để tôi chăm sóc cho thiếu gia đi.”
“Cô thì biết cái gì?” Vương Minh Tuyết trợn trừng mắt quát lớn.
Vương Gia Vỹ đem theo chút lý trí nhìn quanh đó, phát hiện Vương Cẩn và vợ của ông ta đứng cách đó không xa.
“Vừa nãy chú đi tìm em. Mau sang đó đi, đừng để ông ấy nổi giận.”
Nhân cơ hội cô ta không để ý, Vương Gia Vỹ kéo Tô Thư Uyển đi mất, vào bên trong dãy phòng khách sạn bằng lối đi bên phải. Với tình hình hiện tại, hắn đoán chắc chắn đã có người giở trò trong rượu của mình.
Thang máy đưa hai người đến tầng cao nhất của khách sạn. Bên trên chỉ có duy nhất một căn phòng Tổng thống xa hoa, mà nơi này, chưa chắc người có tiền đã vào được.
Vương Gia Vỹ đẩy ngã Tô Thư Uyển xuống chiếc giường lớn. Cả cơ thể không còn chút sức chống đỡ nào, cứ thế đổ ập lên người cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]