Tô Thư Uyển mặc chiếc áo khoác mới mà Vương Gia Vỹ mua cho mình, dưới chân còn mang đôi tất lông cừu hôm trước Mạc Thiên tặng. Cùng một lúc được hai vị thiếu gia nhà họ Vương ưu ái, cô lại đâm ra thảng thốt, lo sợ.
Đã là bảy rưỡi sáng nhưng ngoài trời gió vẫn thổi mạnh. Thật may Tô Thư Uyển trang bị kỹ càng trước khi ra vườn tưới hoa, nếu không lại giống như mấy ngày trước, khí lạnh tràn vào phổi, buổi tối nằm ngủ cứ ho sặc sụa.
Mạc Thiên không biết đã đứng đây chờ cô từ bao giờ. Anh giành lấy bình nước trong tay Tô Thư Uyển, khẽ cười:
“Anh giúp em.”
“Thế sao được? Mạc Thiên, nếu để người khác thấy sẽ không hay đâu!” Tô Thư Uyển hoảng hốt nhìn xung quanh.
Anh ta giữ chặt bình nước, đôi mắt cương nghị nhìn cô:
“Không sao. Trời lạnh như vậy, sẽ không có ai ra ngoài này đâu.”
Tô Thư Uyển do dự một hồi, lát sau lại chạy vào nhà kho lấy thêm một cái bình tưới khác. Dù sao cũng không thể để Mạc Thiên làm thay công việc cho cô được.
“Mạc Thiên, em có thể hỏi anh một chuyện không?”
Anh ta gật đầu, Tô Thư Uyển mới dám nói tiếp:
“Anh với Vương Gia Vỹ, thật sự là hai anh em ruột sao?”
Nghe cô nói, Mạc Thiên khẽ khựng lại, ho nhẹ một tiếng rồi mới trả lời:
“Ừ. Là anh em cùng cha khác mẹ.”
Không biết nên kể cho cô nghe thế nào mới phải. Mạc Thiên chỉ nhớ cách đây vài tháng, Vương Cẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-hau-gai-cua-vuong-thieu-gia/3476377/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.