Thu qua đông đến, khí trời càng trở nên khắc nghiệt. Buổi sáng, gió thổi vi vu qua từng đợt rét buốt. Tô Thư Uyển đứng nép vào một góc tường, cả người run lên cầm cập, mấy đầu ngón chân co quắp vào nhau, hơi thở gấp gáp, nặng nề.
Dạo gần đây, công việc tưới cây trong dinh thự được giao lại cho Tô Thư Uyển. Mỗi ngày hai lần, vào buổi sáng trước khi đi học và chiều tối, một mình cô phải đi bơm nước vào bình, cần mẫn tưới nước cho từng gốc hồng nhung đỏ thắm.
“Phù, cuối cùng cũng xong rồi!”
Tô Thư Uyển cầm chiếc bình tưới đặt dưới chân mình, cất gọn vào trong kho. Xong việc, cô đi vội vào trong nhà để tránh rét, ngờ đâu lại bắt gặp Mạc Thiên.
Mặc kệ là vô tình hay cố ý, Tô Thư Uyển vẫn cúi thấp đầu, muốn vòng sang một con đường khác. Mạc Thiên đoán ra ý định nhỏ nhen này, anh ta liền bước nhanh đến, nắm vội cổ tay cô, giữ lại.
“Thư Uyển!”
“Nhị thiếu gia…”
Tô Thu Uyển dè dặt thu tay lại, Mạc Thiên vẫn nắm chặt không muốn buông.
“Nhị thiếu gia, tôi còn phải tranh thủ thời gian ăn sáng. Một lát nữa… còn phải đến trường.”
“Chúng ta nói chuyện một lát đi! Sẽ nhanh thôi.” Người đàn ông kia không chịu thỏa hiệp.
Thừa biết Tô Thư Uyển cố tình tránh mặt mình, Mạc Thiên không thể cứ cùng cô chơi trò trốn tìm mãi được. Hôm nay anh ta phải nói rõ mọi chuyện với cô, xem như gỡ bỏ nút thắt trong lòng.
“Năm đó anh rời đi không nói với em câu nào là có lý do. Thư Uyển, em đừng giận anh có được không?” Mạc Thiên hơi cúi thấp đầu, ánh mắt lộ ra sự rầu rĩ.
Tô Thư Uyển cắn nhẹ cánh môi dưới, im lặng một lúc mới cất lời:
“Anh nói đi!”
“Mẹ anh… bà ấy muốn anh sang Pháp định cư. Nguyên nhân cụ thể anh cũng không rõ nữa.”
Mạc Thiên hé miệng thở dài, gương mặt thanh tú biểu hiện sự bất lực. Chính anh ta cũng không hiểu được vì sao mẹ mình làm như vậy, chỉ biết Sương Liên đã từng dùng cái chết để đe dọa, nếu Mạc Thiên không chịu nghe lời.
“Những lời anh nói là sự thật. Thư Uyển, em tin anh có được không?”
Giọng nói trầm trầm, từng chữ một thốt ra đều mang theo sự mùi mẫn. Lồng ngực Tô Thư Uyển trào lên một luồng khí nóng, hô hấp nghẹn lại. Lạ thật, rõ ràng lúc nãy còn muốn trốn tránh Mạc Thiên, nhưng hiện tại, tâm cô dao động, lời nói anh ta tuy có chút mơ hồ nhưng lại khiến Tô Thư Uyển một mực tin tưởng.
Nhưng mà, trong suốt hơn hai năm qua, lẽ nào Mạc Thiên không tìm được cơ hội liên lạc với cô?
Trái tim cứng rắn trở lại, Tô Thư Uyển nhìn người đàn ông kia, cười nhạt:
“Mạc Thiên, rõ ràng anh có số điện thoại của em mà?”
“Lúc ở sân bay bên xứ người, anh bị mất hành lý. Mất sạch!”
Điện thoại, giấy tờ, tiền bạc đều không còn lại gì. Vẫn may đống giấy tờ tùy thân bị người ta ném vào sọt rác trong nhà vệ sinh gần cổng sân bay được nhặt lại. Cho nên mới nói, khoảng thời gian đầu sang Pháp đối với Mạc Thiên giống như địa ngục vậy.
Chỉ dựa vào một người quen của mẹ giúp đỡ cho họ mấy ngày đầu. Sau đó, mọi thứ Mạc Thiên đều phải tự mình lo liệu, khó khăn chồng chất khó khăn, những chuyện đau đầu trước kia, anh ta đã không muốn nghĩ lại từ lâu rồi.
“Là vậy sao…”
Tô Thư Uyển thả lỏng cánh tay, cuối cùng đã xoa dịu ấm ức trong lòng. Cô mỉm cười, mấp máy môi nói khẽ:
“Em tin anh.”
Mạc Thiên nắm lấy tay cô, nôn nóng hỏi:
“Còn em, vì sao lại ở đây? Trở thành người hầu cho nhà họ Vương chứ?”
Bức bối suốt mấy ngày trời, Mạc Thiên quyết định hỏi cô câu này. Tô Thư Uyển lơ đễnh nhìn đi chỗ khác, tròng mắt ửng hồng, hơi nước ngập quanh khóe mi mỏng.
“Để lúc khác em sẽ nói rõ cho anh. Mạc Thiên, em phải chuẩn bị đồ đi học.”
Anh ta gật đầu, nhìn xuống gấu quần ướt nước và đôi chân trắng bệch của Tô Thư Uyển mới sực nhớ ra một điều. Mạc Thiên đưa cho cô chiếc túi giấy đang cầm ở bên tay còn lại, miệng nhoẻn nụ cười:
“Cho em!”
“Là gì vậy?”
“Một số món đồ để giữ ấm thôi. Đông đến rồi, đừng để bản thân chịu lạnh.” Mạc Thiên đưa tay vuốt nhẹ tóc mai cô. Tô Thư Uyển hoàn toàn không né tránh.
Tô Thư Uyển cựa quậy cổ tay, Mạc Thiên biết ý bèn buông cô ra. Cầm lấy túi giấy từ trong tay anh, cô gái nhỏ nói vội một câu cảm ơn rồi cúi đầu chào trước khi chạy vào nhà.
Vương Gia Vỹ đứng ở một hướng khác, chứng kiến toàn bộ hành động của hai người. Hắn không nói gì mà đi vào trong phòng khách ngồi đợi Tô Thư Uyển. Chờ sau khi cô trở về phòng cất đồ rồi đi ra ngoài định ăn sáng, người đàn ông kia mới phẩy tay gọi cô đến chỗ mình:
“Lên phòng tôi một lát đi.” Hắn đút hai tay vào túi quần, bỏ lại Tô Thư Uyển đang đứng căng thẳng ở đó, ung dung sải bước về phía cầu thang bộ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]