Từ ngày gặp lại Tô Thư Uyển ở Vương gia, Mạc Thiên luôn tìm cách tiếp cận nhưng cô lại viện cớ tránh né anh ta hết lần này đến lần khác. Chẳng hạn như khi Mạc Thiên sai Tô Thư Uyển đi rót nước, thì cô lại nhờ Lâm Túc Kỳ làm thay cho mình. Một lần khác, cô đã chủ động quét hết lá khô trong khuôn viên trước dinh thự để không phải mang quần áo lên phòng anh ta nữa.
 
Bữa sáng với cháo yến mạch được người hầu bưng lên bàn. Vương phu nhân vừa thưởng thức thưởng thức được vài muỗng cháo đã nhìn thấy bóng dáng cao ráo của Mạc Thiên bước đến gần. Bà liền lau miệng đứng dậy, rời khỏi bàn ăn trong sự căng thẳng tột độ của người hầu.
 
Vương Gia Vỹ vẫn vô tư ngồi dùng bữa, chậm rãi thưởng thức món cháo yến mạch thơm lành. Hắn thậm chí còn chẳng quan tâm đến sự xuất hiện của Mạc Thiên, cho đến khi anh ta nhìn sang Tô Thư Uyển cất lời:
 
“Thư Uyển, lại đây múc cháo ra bát giúp tôi đi.”
 
Mạc Thiên chỉ đích danh Tô Thư Uyển. Cô còn chưa kịp phản ứng thì người nào đó đã dùng ánh mắt hình viên đạn về phía cô. Quái lạ, mới sáng sớm Tô Thư Uyển còn chưa chọc giận gì Vương Gia Vỹ, sao hắn lại phản ứng với cô như vậy?
 
“Vâng, thưa nhị thiếu gia.”
 
“Nhiễm Liên, múc cháo.” Vương Gia Vỹ khẽ gầm lên.
 
Ngay khi Tô Thư Uyển bước đến gần, hắn đã kéo cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh mình. Nụ cười ma mị hiện hữu trên gương mặt với 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-hau-gai-cua-vuong-thieu-gia/3476374/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.