Tô Thư Uyển đến trường học được hai tuần, công việc ở Vương gia cũng được quản gia Thẩm theo lệnh của Vương Gia Vỹ sắp xếp, chia bớt cho người khác.
Vương Cẩn đưa con trai riêng của Vương lão gia cùng mẹ của cậu ta trở về nước. Vương phu nhân đích thân sắp xếp người làm lại kết quả giám định ADN, với mẫu tóc của Vương Gia Vỹ. Quả nhiên xác định có quan hệ huyết thống.
Khỏi phải nói Vương Cẩn đắc ý đến độ nào. Ông ta còn yêu cầu hai mẹ con Vương Gia Vỹ đón cậu thanh niên kia cùng mẹ của cậu ta, quang minh chính đại dọn vào dinh thự nhà họ Vương sống.
Đối với sự nhiệt tình quá mức này, Châu Viên Cầm cảm thấy thật buồn cười.
“Dù sao cũng là máu mủ nhà họ Vương. Chị dâu, tôi là chú ruột của nó, mấy chục năm nay nó ở bên ngoài chịu nhiều ấm ức, dĩ nhiên phải quan tâm đến thằng bé một chút.” Vương Cẩn vỗ vai chàng trai đứng bên cạnh mình.
Vương phu nhân nhìn bộ mặt cáo già của Vương Cẩn, cười nhạt một cái cho qua chuyện. Trước nay cũng chưa từng thấy ông ta quan tâm đứa cháu trai là Vương Gia Vỹ nhiều như vậy.
“Mạc Thiên, mau chào chị dâu một tiếng đi. Dù sao sau này cũng đều là người một nhà cả mà.”
“Không dám! Vương Cẩn, cậu cũng thật biết đùa. Có người vợ nào lại muốn nhiệt tình đón tiếp con riêng của chồng không chứ?” Vương phu nhân liếc nhìn cậu thanh niên đứng trước mặt, cất giọng mỉa mai rồi cười khẩy.
Vương Cẩn một câu vì liệt tổ liệt tông nhà họ Vương, hai câu vì người anh trai quá cố của mình, nhất định không muốn đứa con riêng kia chịu thua thiệt. Lời qua tiếng lại, Châu Viên Cầm cuối cùng đã đồng ý cho Mạc Thiên dọn vào dinh thự.
Chỉ là mẹ của cậu ta, đừng có hòng!
“Cậu có thể dọn vào dinh thự sống, cũng vì trong người cậu chảy dòng máu nhà họ Vương. Còn mẹ của cậu, dù có nằm mơ cũng đừng nghĩ đến chuyện bước chân vào đến cổng lớn Vương gia.” Châu Viên Cầm thẳng thắn cất lời.
Mạc Thiên từ nãy đến giờ chỉ đứng trơ như một khúc gỗ, mặc cho Vương Cẩn và Vương phu nhân đối đáp lẫn nhau. Nhưng nghe bà ấy nhắc đến mẹ của mình, cậu ta không thể im lặng được nữa.
“Dù sao tôi vốn không có hứng thú nhận lại tổ tiên gì đó. Trước giờ hai mẹ con tôi luôn nương tựa nhau mà sống, bây giờ Vương phu nhân nhất quyết chia cắt, vậy thì cái danh con cháu nhà họ Vương, tôi cũng không cần nữa.”
Giọng nói khẳng khái, đúng là rất có khí chất! Nhưng trong mắt Vương phu nhân, đây chỉ là chiêu trò hòng để bà thay đổi quyết định. Nhướng cao mày nhìn Mạc Thiên, bà nói:
“Tùy cậu.”
Sau đó lại quay sang Vương Cẩn, chép miệng làm ra vẻ bất lực:
“Cậu nghe rồi chứ? Không phải tôi muốn gây khó dễ cho nó, nhưng vì chính nó không muốn nhận lại tổ tiên đấy thôi.”
Mạc Thiên cho tay vào túi quần, xoay người rời đi. Vương Cẩn đuổi theo, khuyên can cậu ta:
“Lẽ nào cháu đã quên nhớ lời mẹ dặn?”
Trước khi đến đây, Sương Liên - mẹ của Mạc Thiên đã dặn cậu ta phải biết kiềm chế, nhất định không vì lời lẽ khinh miệt của Châu Viên Cầm mà nản lòng. Dù có phải vứt bỏ lòng tự trọng cũng phải chen chân được vào nhà họ Vương.
Mạc Thiên nghĩ đến lời mẹ, hai bàn tay giấu trong túi quần siết chặt thành nắm đấm. Cậu ta nặng nề đáp lại:
“Cháu vẫn nhớ!”
“Mạc Thiên, cháu cứ yên tâm chuyển đến đó sống trước đi. Còn mẹ cháu, chú sẽ sắp xếp cho bà ấy một chỗ ở ổn định, cũng gần dinh thự nhà họ Vương thôi.” Vương Cẩn dùng mọi cách thuyết phục cậu ta.
Cuối cùng Mạc Thiên đã đồng ý. Châu Viên Cầm thấy hai người kia quay lại, thầm giễu cợt cậu thanh niên kia trong lòng.
Hóa ra cũng chỉ có vậy!
Sương Liên vẫn còn đang ở khách sạn. Bọn họ đã bàn với nhau rằng sau khi lấy kết quả xét nghiệm ADN ở bệnh viện sẽ quay về đó đón bà ta, rồi cùng dọn đồ đến Vương gia. Hiện tại Vương Cẩn phải gọi điện thoại báo lại tình hình với bà ta một tiếng, rồi đích thân lái xe đưa Mạc Thiên về dinh thự.
“Đến rồi.”
Hai chiếc xe ô tô sang trọng đậu trong khuôn viên rộng lớn. Mạc Thiên đẩy cửa bước ra ngoài, không cưỡng lại sự tò mò mà ngước cao đầu nhìn lối kiến trúc mỹ lệ ở nơi này.
Bên trên tầng lâu, Vương Gia Vỹ đứng tựa người vào lan can ngoài ban công, nhâm nhi một điếu thuốc. Tầm mắt của hắn rơi xuống phía hai chiếc xe đang đậu dưới kia, bất giác bốn mắt chạm nhau, qua làn khói thuốc mờ ảo, hai người đàn ông nhìn chằm chằm nhau một lúc, âm thầm đánh giá đối phương.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]