“Mẹ, nói chuyện với con một lát đi.”
“Ta muốn nghỉ ngơi, để khi khác rồi hẵng nói.”
Châu Viên Cầm vừa về đến nhà, áo khoác cởi ra còn chưa kịp treo lên giá treo đồ thì Vương Gia Vỹ đã xông vào phòng. Lần này, bà có nói gì hắn cũng không nhượng bộ nữa, quyết phải hỏi cho ra lẽ.
“Ông ấy có con riêng bên ngoài, mẹ biết rồi đúng không?”
Vương Gia Vỹ khoanh tay trước ngực, hơi thở đứt đoạn. Vương phu nhân khựng người, ánh mắt suy tư xoáy sâu vào gương mặt con trai mình, một lúc sau mới lắp bắp hỏi:
“Gia Vỹ… con nói, con nói cái gì thế?”
“Buồn cười thật!”
Căn phòng đóng kín cửa càng trở nên ngột ngạt. Vương Gia Vỹ thong thả ngồi xuống ghế sofa, nét mạnh lạnh tanh không biểu đạt bất kỳ cảm xúc gì. Vương phu nhân thấy thế đến ngồi xuống bên cạnh con trai mình, một tay đặt trên bàn, nắm hờ lấy, gõ nhịp nhàng xuống mặt kính trong suốt đầy bất lực.
“Làm sao con biết?”
“Mẹ đã xác minh rồi?” Hắn hỏi ngược lại bà.
Châu Viên Cầm điềm tĩnh lấy ra một túi hồ sơ trong túi xách, rút xấp ảnh đã bạc màu bên trong đưa cho Vương Gia Vỹ xem. Bà chỉ vào người phụ nữ trẻ trong tấm ảnh, giọng khản đặc:
“Là người phụ nữ này.”
Dĩ nhiên, người đàn ông đứng bên cạnh bà ta chính là cha của Vương Gia Vỹ khi còn trẻ. Nhìn xem, ông ấy ôm eo người phụ nữ đó, ánh mắt cương nghị nhìn thẳng vào ống kính máy ảnh, miệng còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-hau-gai-cua-vuong-thieu-gia/3476370/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.