Chương trước
Chương sau
“Trời ơi, phải làm sao bây giờ?”

Tô Thư Uyển nhìn đống đồ nội y trên giường, ngán ngẩm thở dài. Nước đi này của Vương Gia Vỹ, cô thật không lường trước được.

Cũng may lúc hắn lái xe về nhà, Nhiễm Liên, Nhiễm Khiết và Lâm Túc Kỳ đang làm việc ở phía sau dinh thự nên mới không nhìn thấy cô. Bằng không, Tô Thư Uyển nhất định sẽ gặp rắc rối.

Tô Thư Uyển không động đến người ta nhưng chưa chắc họ đã để yên cho cô. Quy luật hiển nhiên trên đời, cô có ngu ngốc đến mức nào cũng ngộ ra được.

Cộc, cộc…

Nghe tiếng gõ cửa, Tô Thư Uyển giật thót mình. Cô vơ vội số đồ nội y trên giường, nhét nhanh vào túi giấy.

“Tô Thư Uyển, tôi vào phòng nhé.”

Giọng người phụ nữ cất lên, cánh cửa mở ra, bà bước vào phòng đi về phía Tô Thư Uyển.

Cô cảm thấy may mắn vì đó là quản gia Thẩm. Bà liếc nhìn đống đồ nội y ló ra ngoài mép túi giấy, nhưng không nói gì.

Mấy món đồ này đều là Vương Gia Vỹ mua cho Tô Thư Uyển, với phong thái tiêu tiền như nước của hắn, Thẩm Hoa cũng không lấy làm lạ.

“Không cần gấp gáp thu dọn. Nói chuyện với tôi một lát đã.”

Vẻ mặt của quản gia Thẩm vô cùng nghiêm túc, bất giác làm Tô Thư Uyển có chút nôn nóng. Bà muốn gặp riêng cô, rốt cuộc muốn nói điều gì?

“Thuốc xoa bóp chân đây. Vốn định đưa cho cô từ tối hôm qua, chỉ tại công việc bận rộn, quên khuấy đi mất.”

Bà phát hiện Tô Thư Uyển đi khập khiễng từ sáng hôm qua. Hỏi ra mới biết trong lúc lau cửa kính cô không cẩn thận bước hụt một cái, nên mới bị sưng ở mắt cá chân. Mặc dù Tô Thư Uyển đã bôi dầu gió, có phần thuyên giảm nhưng bà vẫn muốn đưa thuốc bôi loại tốt cho cô sử dụng.

“Cảm ơn quản gia Thẩm.” Cô khẽ mỉm cười, nhận lấy tuýp thuốc từ tay bà.

“Tôi nói cô này Tô Thư Uyển, muốn sống tốt ở Vương gia thì nên nhớ kỹ hai điều…”

Quản gia Thẩm ngừng lại một lúc, quan sát biểu hiện của Tô Thư Uyển. Cô chăm chú nhìn bà, rất muốn biết bà chuẩn bị nói điều gì.

“Thứ nhất, đừng quá lo chuyện bao đồng. Người mà cô từng giúp đỡ, một ngày nào đó cô gặp nạn, chưa chắc người ta sẽ đứng về phía cô đâu.”

Tô Thư Uyển hiểu ý bà, nhưng chỉ giữ trong lòng để nhắc nhở bản thân trong một số trường hợp. Cô cảm thấy giúp đỡ người khác không phải là chuyện gì quá xấu. Trên đời, đâu phải ai cũng vô ơn mà lấy oán báo lại ân nhân của mình.

“Quản gia Thẩm, còn điều thứ hai là gì?” Tô Thư Uyển hỏi bà.

“Điều thứ hai… là tuyệt đối tuân theo mệnh lệnh của phu nhân và thiếu gia, cho dù nó có vô lý hay quá đáng đi chăng nữa. Tô Thư Uyển, chỉ cần cô được lòng của Gia Vỹ thì không sợ không sống nỗi trong nhà họ Vương đâu.”

Bà vỗ nhẹ mu bàn tay cô, rồi đứng dậy rời khỏi phòng.

Tô Thư Uyển ngẩn người suy nghĩ. Thật ra điều này quản gia Thẩm không nói cô cũng tự mình lĩnh ngộ được. Nhưng mà phải tuân theo cả những mệnh lệnh vô lý sao? Ý tứ này của bà, có nghĩa là gì?

Lẽ nào tùy ý để hắn động chạm thân thể như Nhiễm Liên, Nhiễm Khiết. Hay thậm chí lên giường với hắn? Nghĩ đến đây, Tô Thư Uyển thật sự rùng mình.

Người đàn ông kia, không biết đã lên giường cùng bao nhiêu người phụ nữ rồi. Tô Thư Uyển thật sự rất sợ mình sẽ trở thành nạn nhân tiếp theo của hắn.

Nhưng thân phận cô nghèo hèn, thấp cổ bé họng, chỉ sợ nếu chuyện đó xảy ra thật sẽ không làm được gì…

Tô Thư Uyển nhìn đống đồ trên giường, thôi suy nghĩ linh tinh mà bắt đầu thu dọn. Cô nhét sâu chúng vào tủ quần áo cá nhân. Chiếc tủ đã nhỏ, nay lại càng thêm chật kín.

“Tô Thư Uyển, ra ngoài đi.”

Giọng của Nhiễm Khiết cất lên. Tô Thư Uyển vội vàng chỉnh lại quần áo, rồi bước ra ngoài.

“Sang phòng của thiếu gia đi. Anh ấy cần người hầu phục vụ tắm rửa.”

Phục vụ tắm rửa? Nghe đến, trái tim Tô Thư Uyển đã đập nhanh thình thịch. Vương Gia Vỹ rốt cuộc là bị què tay hay cụt chân mà đến cả việc nhạy cảm này cũng cần người hầu giúp đỡ?

“Đừng có đứng ngây ra đó nữa. Cô nhanh lên chân một chút đi.” Nhiễm Khiết vừa nói vừa đẩy mạnh Tô Thư Uyển về phía trước.

Hai cô gái đi vào phòng Vương Gia Vỹ. Nhiễm Liên đang ở bên trong giúp hắn gội đầu, bàn tay cô ta thuần thục đưa đẩy khắp da đầu hắn.

Vương Gia Vỹ không nhắm mắt, mà nhìn thẳng lên hướng trần nhà tắm. Hiện tại Nhiễm Liên đang mặc một chiếc áo hai dây màu đỏ. Trong tư thế cúi người, Vương Gia Vỹ có thể nhìn trọn vòng một ngồn ngộn của cô ta, lõa lồ trước mặt.

Gội đầu xong, Nhiễm Liên lau sơ tóc cho Vương Gia Vỹ bằng khăn bông. Hắn ngồi thẳng dậy, bấy giờ Tô Thư Uyển mới để ý đến phần thân trên quyến rũ của hắn, từng đường cơ bụng rõ nét, bắp tay săn chắc, tỉ lệ đẹp mắt khiến người ta không khỏi trầm trồ.

Về nhan sắc, phải nói Vương Gia Vỹ chính là cực phẩm nam nhân. Nếu bỏ qua bản tính ngang ngược và biến thái của hắn, thì không biết người đàn ông này sẽ trở thành mẫu bạn trai lý tưởng của bao cô gái nữa!

Gội đầu xong, hắn liếc mắt sang nhìn về phía Tô Thử Uyển rồi ra lệnh:

“Lại đây, kỳ lưng cho tôi đi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.