“Trời ơi, phải làm sao bây giờ?”
Tô Thư Uyển nhìn đống đồ nội y trên giường, ngán ngẩm thở dài. Nước đi này của Vương Gia Vỹ, cô thật không lường trước được.
Cũng may lúc hắn lái xe về nhà, Nhiễm Liên, Nhiễm Khiết và Lâm Túc Kỳ đang làm việc ở phía sau dinh thự nên mới không nhìn thấy cô. Bằng không, Tô Thư Uyển nhất định sẽ gặp rắc rối.
Tô Thư Uyển không động đến người ta nhưng chưa chắc họ đã để yên cho cô. Quy luật hiển nhiên trên đời, cô có ngu ngốc đến mức nào cũng ngộ ra được.
Cộc, cộc…
Nghe tiếng gõ cửa, Tô Thư Uyển giật thót mình. Cô vơ vội số đồ nội y trên giường, nhét nhanh vào túi giấy.
“Tô Thư Uyển, tôi vào phòng nhé.”
Giọng người phụ nữ cất lên, cánh cửa mở ra, bà bước vào phòng đi về phía Tô Thư Uyển.
Cô cảm thấy may mắn vì đó là quản gia Thẩm. Bà liếc nhìn đống đồ nội y ló ra ngoài mép túi giấy, nhưng không nói gì.
Mấy món đồ này đều là Vương Gia Vỹ mua cho Tô Thư Uyển, với phong thái tiêu tiền như nước của hắn, Thẩm Hoa cũng không lấy làm lạ.
“Không cần gấp gáp thu dọn. Nói chuyện với tôi một lát đã.”
Vẻ mặt của quản gia Thẩm vô cùng nghiêm túc, bất giác làm Tô Thư Uyển có chút nôn nóng. Bà muốn gặp riêng cô, rốt cuộc muốn nói điều gì?
“Thuốc xoa bóp chân đây. Vốn định đưa cho cô từ tối hôm qua, chỉ tại công việc bận rộn, quên khuấy đi mất.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-hau-gai-cua-vuong-thieu-gia/3476359/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.