Vương Gia Vỹ đánh thức Tô Thư Uyển, bảo cô đi rửa mặt rồi chuẩn bị đến trung tâm thương mại cùng hắn.
Người đàn ông này đưa Tô Thư Uyển đi bằng xe riêng của mình. Lần đầu tiên có một cô gái được đặt mông lên con siêu xe SP Automotive Chaos của hắn.
“Đi thôi!”
Hắn rồ ga, lái con xế hộp yêu thích ra khỏi hầm giữ xe. Tô Thư Uyển ngồi trong chiếc siêu xe triệu đô, không khỏi ngó nghiêng quan sát.
Nội thất bên trong xe nhìn đơn giản nhưng loại toát lên sự sang trọng và quyền lực của chủ nhân nó. Đặc biệt là con đại bàng được đúc nguyên khối bằng bạch kim, khảm kim cương nằm bên cạnh vô lăng thật khiến Tô Thư Uyển một phen mãn nhãn.
Đến trung tâm thương mại, Vương Gia Vỹ chắp hai tay ra đằng sau, bước đi phía trước. Tô Thư Uyển đi ngay bên cạnh, theo sát sau lưng hắn.
Người đàn ông kia hết nhìn bên trái lại nhìn sang bên phải, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Đây rồi!
Vương Gia Vỹ bước vào một cửa hàng bán nội y nữ cao cấp. Tô Thư Uyển không nghĩ ngợi gì mà bước vào theo hắn.
“Vương thiếu, Vương thiếu đến rồi…”
Bên trong nổ ra tiếng xì xào, chẳng mấy chốc quản lý ở đây đã đích thân ra tiếp đón hai người. Bọn họ biết thân thế của hắn cũng không có gì lạ, vì hầu hết các hoạt động ở tâm thương mại này, đều là do Vương thị đầu tư vào.
“Lấy hết mẫu nội y mới nhất ra đây! Mẫu nào bán chạy nhất, nóng bỏng nhất, câu dẫn đàn ông tốt nhất, tôi đều muốn xem thử.”
“Vâng ạ. Vương thiếu gia, không biết cậu lấy kích cỡ như thế nào?”
Vương Gia Vỹ nheo mắt, suy nghĩ một lát rồi thì thầm vào tai người quản lý:
“Vừa vặn với cô gái kia là được.”
Người kia chuyên nghiệp gật đầu, mau chóng đi làm theo yêu cầu của hắn.
Chẳng bao lâu sau, một loạt mẫu nội y đẹp mắt được đưa đến trước mặt Vương Gia Vỹ.
“Cô lựa giúp tôi đi, mỗi mẫu một màu.” Hắn hếch mặt ra lệnh cho Tô Thư Uyển.
Thấy cô gái kia vẫn nghệt người ra, hắn đành chủ động cúi thấp xuống, phả luồng hơi ấm vào tai cô:
“Nhanh lên! Bộ nào càng khiến đàn ông điêu đứng ngắm nhìn càng tốt.”
Tô Thư Uyển khẽ rùng mình, lông mao trên người đã dựng hết lên. Cái tên này đi mua đồ thì tự chọn đi, rõ ràng hắn từng chê lối ăn mặc của cô quê mùa, còn giao cho cô nhiệm vụ khó khăn này.
Mà sao Vương Gia Vỹ lại mua đồ nội y nữ? Lẽ nào hắn có bạn gái ư?
“Nghĩ cái gì lắm vậy? Mau chọn đi, thời gian của bổn thiếu gia quý giá lắm đấy.” Hắn nói đến hai, ba lần mà Tô Thư Uyển vẫn đứng chôn chân một chỗ, lại đâm ra cáu kỉnh.
“Thiếu gia, anh đợi một chút…”
Tô Thư Uyển vội nhìn đống đồ nội y đặt trên bàn kính, cẩn thận ngắm nghía. Cô cầm một chiếc quần lọt khe lên xem, gương mặt trở nên xám xịt.
Biết rõ là đồ nội y, nhưng cái kiểu mặc như không mặc thế này, cô thật sự không ngấm nổi.
Mà nhìn đi nhìn lại, những mẫu nội y ở đây đa phần đều có thiết kế như thế này.
Nhưng dù sao cũng không phải để Tô Thư Uyển mặc. Cho nên cô nhắm mắt chọn đại cũng không sao.
“Cái này, cái này và cả cái này nữa. Thiếu gia, những mẫu này rất đẹp!”
“Cô thấy đẹp? Chắc chứ?”
“Vâng! Toàn bộ mẫu nội y trên bàn đều rất đẹp.” Tô Thư Uyển cố gắng làm khuôn mặt niềm nở, nói dối không chớp mắt.
Nhanh lên, chỉ cần chọn xong đồ, Vương Gia Vỹ sẽ cho cô ra khỏi nơi này!
“Được. Cô mặc thử cho tôi xem.”
“Mặc… mặc thử?” Tô Thư Uyển há hốc mồm.
“Thiếu gia à, đồ nội y không nên mặc chung đâu.” Cô cười trừ. Đồ hắn mua cho bạn gái, tại sao lại bắt cô thử?
Vương Gia Vỹ như đọc được suy nghĩ của cô gái này, khẽ ngược mặt nhìn lên trần nhà, thở phào một cái.
Đưa Tô Thư Uyển đến đây, lẽ nào là mua đồ cho con chó, con mèo ở nhà?
Cô gái này không những quê mùa, mà đầu óc còn chậm chạp nữa!
“Vậy nói cho tôi kích cỡ nội y của cô đi? Như thế lấy đồ mới chuẩn được.”
Tô Thư Uyển đỏ mặt tía tai. Hóa ra Vương Gia Vỹ đưa cô đến đây vì vóc dáng cô tương tự bạn gái của hắn.
Thế mà cô cứ tưởng Vương Gia Vỹ thích hàng khủng. Phải là kiểu ngực tấn công, mông phòng thủ chứ!
“Tôi… để tôi nói với người quản lý là được rồi.” Tô Thư Uyển ấp úng.
Vương Gia Vỹ lấy hết số nội y trên bàn, đếm sơ sơ cũng phải hơn mười bộ. Nghe qua giá tiền mà người thu ngân nói với hắn, đầu óc Tô Thư Uyển trở nên quay vòng. Với số tiền khủng này, cô phải còng lưng kiếm trong nửa đời đấy chứ!
Xe lăn bánh về hướng Vương gia, chạy thẳng vào trong gara. Vương Gia Vỹ trước khi bước xuống thì nhoài người về đằng sau, chỉ vào đống túi giấy xa xỉ.
“Cái này mua cho cô. Mang về phòng đi.”
Tô Thư Uyển như nổ bùng hai lỗ tai. Nội y mua cho cô? Vương Gia Vỹ đang nghĩ cái quái gì thế?
“Thiếu gia, tôi… tôi không cần đâu.”
“Tôi có hỏi cô cần hay không sao? Cầm lấy và nhất định phải mặc.”
Vương Gia Vỹ đẩy cửa xe cho Tô Thư Uyển bước xuống, trước khi đút tay vào túi quần đi vào nhà, hắn vứt lại một câu đe dọa:
“Nếu để tôi biết cô vứt mấy món đồ kia ở xó xỉnh nào không chịu mặc, đừng trách Vương Gia Vỹ này vô tình.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]