Hào Kiện nhìn Hải Quỳ rồi trừng mắt ý bảo cô ấy giữ mồm giữ miệng, tiếp đó liền tiến đến gần hắn, lên tiếng:
" Công tước, bác sĩ đã đến rồi".
Ba Lạc Bá Tư nhìn một cái, sự dịu dàng trong đó đã tiêu tán không ít:
" Ra ngoài" - Hắn nhìn anh rồi lên tiếng.
Hào Kiện cúi đầu rồi lui xuống, thấy hắn vẫn khư khư ngồi ở giường bệnh lau lau mặt cho cô, Hải Quỳ nhất thời không biết nên làm gì, đợi đến khi hắn đứng lên đi đến ngồi ở sofa thì cô mới dám làm việc.
Nhìn thấy trên cơ thể của cô gái vốn gầy gò nổi đầy vết đỏ, lác đác có vài dấu răng, Hải Quỳ thực sự muốn chửi thề, nhưng nén lại.
Sau khi đã xem xét kỹ lưỡng, cô ấy đứng lên. Người đàn ông vẫn ngồi ở sofa, lạnh lùng lên tiếng:
" Xong rồi?".
" Vâng".
" Nói".
Hải Quỳ xem việc thăm khám cho nô lệ như một sự sỉ nhục, nhưng trên cương vị của bác sĩ thì cũng không thể nào chấp nhận được việc làm của hắn đối với bệnh nhân. Đã vài lần cô ấy muốn cự lại, nhưng lại phải nhịn chỉ vì sợ hắn sẽ làm lớn chuyện nếu có ý chống đối.
" Bị suy dinh dưỡng, có lẽ vì ăn uống không đủ chất. Hơn nữa... cơ thể này không thích hợp để phục vụ nhiều lần trong một ngày đâu ạ. Nếu như ngài muốn thì chí ít cũng nên bồi bổ...".
" Bồi bổ cho nô lệ? Ngươi có bị điên không?".
Bà đây điên lắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-hau-cam-cua-cong-tuoc/2966235/chuong-44.html