Người đàn ông đi ra ngoài, giây sau liền trở lại, hắn tuỳ ý vơ lấy chiếc áo choàng màu lông chuột ở trên sofa rồi tiến về phía cô gái, bọc cô lại hệt như một cuộn cơm rồi bế xốc lên ra khỏi phòng.
Gì... gì thế? Hắn... hắn định ném cô ra khỏi dinh thự đúng không?
Chiếc quần mà người đàn ông đang mặc vẫn còn chưa thay ra, vừa bước ra bên ngoài, Hào Kiện tím tái mặt, lắp bắp:
" Công... công tước... ngài bị thương...".
Ba Lạc Bá Tư quét mắt lườm anh:
" Ta là ai? Dễ dàng bị thương đến thế sao?".
" Nhưng... nhưng chân của ngài...".
" Bớt phí lời, bảo với nữ hầu chuẩn bị quần áo sau đó đem đến phòng tắm".
" Dạ? À... vâng".
Hắn nói xong liền hiên ngang bế cô đi mất, Lưu Ly nằm gọn trong tay hắn, cái áo choàng quá dày quấn quanh cơ thể khiến cho cô khó có thể cử động.
Khoảng cách của cả hai hiện giờ khá gần, nhưng cô không thể nào nhìn thấy được biểu cảm của hắn, khi ngẩng đầu tầm mắt chỉ có thể thấy yết hầu nam tính và chiếc cằm cương nghị của hắn mà thôi.
Nước da của hắn khá ngăm, không trắng trẻo như những người đàn ông quý tộc mà cô thấy. Ba Lạc Bá Tư luôn khinh thường sự yếu đuối của đám công tử sống trong nhung lụa kia, hắn luôn quan niệm là đàn ông thì phải mạnh mẽ xông pha, màu da tối màu như huân chương vết sẹo trên người như chiến tích.
Theo chủ nghĩa sức mạnh cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-hau-cam-cua-cong-tuoc/2966233/chuong-46.html