Dù không tiếp tục xoa cho cô nhưng bàn tay đó vẫn đặt ở trên bụng, đến nỗi sau một khoảng thời gian, cô có thể cảm thấy hơi ấm từ lòng bàn tay ấy bắt đầu truyền sang bụng mình.
Những nơi mà tay hắn tiếp xúc, râm rang ngứa ngáy.
Lưu Ly tất nhiên không thoải mái cho nên chẳng thể nào vào giấc, nằm đó nhắm mắt lặng lẽ đếm cừu, đếm đến mức cừu phải thức dậy ra đồng ăn cỏ nhưng vẫn chưa ngủ được...
Buổi sáng cô khá phờ phạc nằm trên giường, đợi người đàn ông đi ra khỏi phòng liền ba chân bốn cẳng chuồn mất.
Từ dạo đó đến lúc cơ thể cô hoàn toàn bình thường đều phải ngủ ở trong phòng của hắn, tuy không bị làm thịt nhưng căng thẳng lắm.
Hôm nay đã là ngày thứ sáu phải ngủ cùng hắn, Lưu Ly sáng sớm mở mắt ra đã không thấy người đàn ông, vậy nên cô liền nhanh chóng đi ra ngoài.
" Thay đồ rồi xuống đại sãnh đi" - Nhìn thấy cô từ trong phòng hớt hải chạy ra, Hào Kiện chặn lại.
Sao cô lại quên mất anh đứng ở ngoài chứ?
Lưu Ly ảo não làm theo lời mà anh nói, xuống bên dưới đại sãnh rộng lớn liền thấy ở giữa đang đặt một chiếc bàn thật to, ở trên đó có rất nhiều đồ ăn ngon.
Người đàn ông ngồi ở đó, ung dung nhìn ra ngoài vườn.
Một người phụ nữ trung niên ngồi phía đối diện khó chịu mà càu nhàu:
" Tại sao không dùng bữa sáng ở phòng ăn mà lại bày ở đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-hau-cam-cua-cong-tuoc/2966212/chuong-47.html