Lúc đầu người hầu trong dinh thự vì bản thân là con cháu quý tộc, nhận thấy hắn dù tàn nhẫn nhưng cũng có một vài kiên dè nhất định nên cũng có phần nào tự tin, dù phạm lỗi tày trời thì cùng lắm chỉ bị đuổi về nhà, không đến mức phải tắt thở. Nếu may mắn, nói không chừng còn một bước lên mây. Nhưng sau khi nhìn thấy kết cục của Tú Hảo, chẳng ai còn dám làm càn.
Ba Lạc Bá Tư một phần không muốn mang tiếng xấu để cho đám chư hầu có cớ để hạ bệ hắn, một phần là vì công lao hắn mạo hiểm dùng sinh mạng đánh đổi nếu chỉ vì cái đám thao thao bất tuyệt đó làm hỏng thì thực sự không đáng.
Nhưng xem ra hắn đã nghĩ ngợi quá nhiều rồi, có lẽ vì được hưởng sự an nhàn cho nên ngài công tước cũng dần trở nên thuỳ mị, quên mất bản thân là con người tàn nhẫn đến mức độ nào.
Nếu có kẻ làm phật lòng hắn thì âm thầm tiễn về Tây Thiên là được rồi, chỉ cần không để lộ dấu vết, chẳng ai có thể bắt bẻ.
So với đám lão già khú đế suốt ngày chỉ được cái miệng thì hoàng đế cần hắn hơn, thời bình chỉ vừa đến, chưa chắc sẽ yên ổn được mãi.
Người đàn ông sau khi cảnh cáo đám người hầu liền đi lên phòng, cô gái nhỏ ngồi trên giường, trang sức đắt tiền rải rác khắp nơi không động tới. Bá Lạc Bá Tư tiến đến, cầm lấy một viên Sapphire rồi hỏi:
" Đồ chơi này chơi có vui không?".
"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-hau-cam-cua-cong-tuoc/2966169/chuong-68.html