Cô gái nhỏ nhìn hắn đang chú tâm đến băng gạc đang quấn quanh trán mình, nhẹ nhàng hắng giọng rồi lắc đầu. Lưu Ly cảm thấy chỉ là hơi đau chút thôi, cũng không có gì quá nghiêm trọng đến mức phải sốt ruột, nhưng thấy hắn có dáng vẻ như thế trong lòng không khỏi nảy sinh một tia ấm áp.
Kiểm tra một hồi thấy cô không sao thì hắn thở phào, tiếp đó dùng ngón tay trỏ khẽ chạm vào đầu mũi của cô:
" Đừng náo, vết thương vẫn chưa hoàn toàn bình phục đâu".
Lưu Ly gãi gãi một bên thái dương, dù giọng nói của người đàn ông hơi trầm nghe có chút không vui nhưng lại chẳng hề uy hiếp.
Ba Lạc Bá Tư dìu cô đến mái đình ngồi xuống, đang lúc hắn xem xét thì Hào Kiện đứng đó không xa liền khẽ tiến đến rồi nhỏ giọng:
" Công tước...".
" Chuyện gì".
"........." - Anh ấp úng rồi cũng trả lời:
" Đại công tước phu nhân muốn gặp ngài, bảo là có chuyện quan trọng".
Người đàn ông nhíu chân mày chậm rãi thở ra một hơi rồi lên tiếng:
" Mời mẹ ta về đi, bảo với bà ấy rằng hiện tại ta có việc bận, không tiếp được".
" Vâng".
Hào Kiện lui xuống, mái đình chỉ còn lại hai người.
Ba Lạc Bá Tư có chút phiền muộn, bình thường dù có việc quan trọng cũng đâu đích thân đến tìm hắn, bây giờ thì cách vài tuần liền đến, còn chơi cái trò mẫu tử thâm tình.
Lưu Ly nhìn thấy nét mặt của hắn tràn đầy tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-hau-cam-cua-cong-tuoc/2966164/chuong-70.html