Trước khi đi dạo ở vườn hoa, trong phòng công tước...
Hải Quỳ xem tình hình của Lưu Ly rồi báo lại với người đàn ông:
" Vết thương vẫn còn chưa khỏi, tạm thời không thể vận động mạnh".
Trong lòng nữ bác sĩ thầm nghĩ, nói tế nhị như thế thì chắc hẳn hắn sẽ hiểu, ai ngờ đâu Ba Lạc Bá Tư trong lúc xoa xoa cái má của Lưu Ly liền hỏi:
" Vẫn chưa được chạy nhẩy à?".
"???".
" Thời tiết đang đẹp, để cô ấy đi dạo ở vườn hoa sẽ thoải mái, nhưng nếu không được vận động mạnh thì tạm thời đừng đi vậy".
Lưu Ly ngồi trên giường, nghe thấy hắn nói như thế thì bí xị, chẳng thể nào vui được. Rõ ràng những hôm trước có thể đi cơ mà!
Nữ bác sĩ hắng hắng giọng rồi đỡ lời:
" E hèm, ờm... đi dạo thì cũng không được tính là vận động mạnh, có thể".
Cô gái nhỏ nghe thấy như thế liền vui ra mặt, nắm lấy cổ tay của hắn mà lay lay.
Tay hắn to lớn, cô phải nắm bằng cả hai tay thì mới có thể được. Ba Lạc Bá Tư mỉm cười, nhìn cô rồi nói:
" Được rồi, đi ra ngoài dạo".
Hải Quỳ hệt như người vô hình trong căn phòng, cô đứng đó một lúc, mắt nhìn ra ngoài cửa, đầu hơi nghiêng.
Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Vậy là... vậy là chỉ có cô nghĩ nhiều thôi ư?
Người ' tà râm' không phải hắn mà là cô?
Nghi ngờ nhân sinh...
Ở ngoài vườn hoa, cô gái nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-hau-cam-cua-cong-tuoc/2966162/chuong-71.html