Người đàn ông ngồi ở trong xe lười biếng vén rèm lên, ánh mắt sắc như dao quét qua từng người có mặt ở đây. Dù có vào hay không cũng đều phiền phức, nhưng thà không cho vào, nếu muốn thì cứ náo loạn ở đây, dù sao hắn chỉ cần vợ đâu cần mặt mũi.
Dù có mất mặt thì người làm to chuyện mới là kẻ bị mất mặt.
Xe ngựa của ngài công tước trực tiếp đi vào bên trong dinh thự, bên ngoài dù có lớn tiếng thế nào đi chăng nữa thì hắn cũng chẳng quan tâm, nhưng người đàn ông vẫn lạnh nhạt nhìn ra ngoài cửa sổ mà nói:
" Mẹ là mẹ ruột của con, đương nhiên con không gây khó dễ, nhưng những kẻ khác... con không dám chắc nếu dám làm ồn thì đầu vẫn còn nằm trên cổ đâu".
Ánh mắt của hắn quét sang nữ hầu khi nãy còn đang hống hách, cô ta sợ hãi cúi đầu xuống không dám hó hé bất cứ từ nào.
Từ Huệ ngồi ở trên xe ngựa, chưa bao giờ bà lại tức giận, nay lại bị con trai đối đãi trước mặt nhiều người không tránh khỏi xấu hổ, nhưng hắn đã nói như thế rồi thì sao có thể ở lại đây được nữa? Chỉ có thể rời đi trong bực tức.
Cứ nghĩ bà ấy biết khó mà lui, nhưng điều làm hắn không ngờ chính là chỉ hơn nửa canh giờ sau chiếc xe ngựa ấy lại đến, lần này mang theo cả một đội binh phía sau.
Ba Lạc Bá Tư lúc này đang cùng với cô ở thư phòng, đoàn người của Từ Huệ cách cổng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-hau-cam-cua-cong-tuoc/2966104/chuong-96.html