Ba Lạc Bá Tư cong lên một nụ cười đầy mỉa mai và châm chọc, lạnh lùng nhìn người trước mặt rồi nói:
" Hoá ra mẹ ba lần bốn lượt đến đây bảo có việc muốn nói là vì chuyện này?".
Như bị bắt thóp, Từ Huệ có chút chột dạ không dám nhìn hắn:
" Việc hôn sự không phải do con quyết định".
" Ha, vậy thì do ai? Nói đến đây thì không biết mẹ đã lo hôn sự cho Ba Lạc Đồ chưa, dù sao thì trước nay thứ tự ưu tiên luôn là em trai rồi mới đến con cơ mà".
" .........".
Từ Huệ im lặng không nói gì càng khiến hắn thêm chán ghét, bao nhiêu năm qua vẫn vậy thì đáng lý bây giờ cũng nên như vậy.
" Con nói như vậy... chẳng lẽ đã chọn được người...".
" Chọn được hay không, không cần mẹ xen vào".
" Bá Tư, dù người con chọn là ai đi chăng nữa thì sao có thể tốt bằng công chúa?".
" Nếu tốt như thế thì con nên nhường lại cho em trai, trước giờ vẫn vậy, mẹ nói xem có phải không?".
" Con...".
Mẹ con thâm tình nghe mà cảm lạnh, chẳng biết từ bao giờ Hải Quỳ đã đứng ở đó mà xem kịch, Hào Kiện cố gắng ra hiệu cho cô hãy mau đi vòng sang vườn hoa rồi vào trong nhà tránh gây chú ý, nhưng từ nhỏ đến lớn cô ấy làm gì cũng phải hiên ngang, hà cớ phải đi đường vòng khi đường chính gần hơn.
Hôm nay lại đến khám bệnh cho Lưu Ly theo định kỳ, không ngờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-hau-cam-cua-cong-tuoc/2966102/chuong-97.html