Không bao lâu sau, Từ Huệ ở trong phòng bước ra, chẳng biết hai người họ đã nói gì với nhau, cô gái nhỏ có chút lo lắng việc con gái sẽ bị hắn biết được, nếu như hắn cướp con bé đi thì với người không quyền thế như cô sao có thể chống lại?
Đang lúc Lưu Ly lo lắng tột độ thì đại công tước phu nhân bước vào phòng, bà chỉ nhìn cô rồi lạnh lùng nói:
" Con trai ta bị thương là do cô, vậy thì cô nên ở đây hầu hạ cho đến khi thương tích của Bá Tư lành lặn. Nếu như rời đi thì cũng được... nhưng tội gây thương (nhớ) tích cho công tước không phải nhẹ, ngươi gánh nỗi không?".
"...........".
" Ngươi là người thông minh, những lời của ta chắc ngươi đều hiểu".
"............".
" Ở lại đây lo mà chăm sóc con trai ta, đợi khi vết thương lành hẳn, tuỳ nó xử lý".
Từ Huệ tiến đến gần rồi thì thầm vào tai cô:
" Sự việc ngày hôm nay phần lớn không phải nhắm vào ngươi chắc ngươi cũng đoán ra được, sự an nguy của người thân quan trọng hay sự tự do của ngươi quan trọng hơn, hãy nghĩ cho thật kỹ" - Nói xong bà cũng chẳng ở lại thêm một giây nào nữa, nhanh chóng rời đi.
Cô đâm hắn một dao, lại một lần nữa bị hắn khống chế.
Nhưng Lưu Ly không thể làm trái, cô giờ đây lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Nếu rời khỏi thì có khi lại gặp phải chuyện như lúc nãy, chỉ có thể cúi đầu ở lại nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-hau-cam-cua-cong-tuoc/2966058/chuong-113.html