Người đàn ông đang 'bị thương nghiêm trọng' đang nằm trên giường, mặt mày không vui vì ngoài Hào Kiện thì chẳng có ai trong phòng, tất cả đều ở phòng bên cạnh.
Tiểu Hắc bị thương khá nặng, sau khi được điều trị xong liền nằm trên giường ngủ mất, bé con cũng ngủ chưa tỉnh lại, chẳng biết thấy gì mà cười mãi không thôi.
Hải Quỳ nhìn cô gái đang ngồi bên cạnh con gái, chẳng biết mở lời thế nào.
" Lưu Ly... tôi đi xem xét vết thương của công tước, cô...".
Đi chung nhé?...
Còn chưa kịp nói xong thì cô gái nhỏ đã lên tiếng:
" Ừ, cô đi đi. Tôi không phải bác sĩ, dù có đến cũng chẳng giúp được gì, hơn nữa nếu tôi đi thì Tiểu Hắc không có ai trông coi".
"............".
Nói như thế thì cô ấy nói được gì nữa? Nữ bác sĩ mấp máy môi, đang định nói thêm gì đó thì bên ngoài liền có tiếng động.
" Bá Tư! Bá Tư! Con sao rồi!".
Nghe thấy âm thanh có phần quen thuộc, còn chưa làm gì thì cửa phòng đã bị đẩy ra. Từ Huệ gương mặt có phần xanh xao đi xông vào trong, bà nhìn khắp nơi trong phòng, thấy cô gái nhỏ đang ngồi liền nhíu mày:
" Sao cô ta lại ở đây?".
Lưu Ly không biết nên nói gì, chỉ chậm rãi đứng lên rồi cúi đầu, tầm mắt của Từ Huệ lúc này mới nhìn thấy Tiểu Hắc đang mê man cùng với cục bông nhỏ tròn tròn xinh xinh đang vung tay múa chân.
Một phiên bản nhỏ nhắn hệt như hắn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-hau-cam-cua-cong-tuoc/2966061/chuong-112.html