Hải Quỳ dìu Lưu Ly đứng lên, trong giọng nói tràn đầy lo lắng:
" Có sao không?".
Cô không trả lời, cổ họng ứ nghẹn, lồng ngực thì đau nhói, bé con đang ôm trong lòng cũng khóc lớn, cục diện rối rắm.
" Tôi phải vào đó xem tình hình" - Hải Quỳ trấn an rồi bỏ đi.
Tiểu Hắc tiến đến bế lấy bé con, cũng không ngừng nói với cô:
" Công tước chắc chắn không sao đâu, chị... chị đừng lo lắng quá".
Lưu Ly bủn rủn tay chân, cố gắng kiểm soát bản thân rồi chạy vào trong. Hắn được đưa đến căn phòng ở gần đại sãnh để việc trị thương diễn ra nhanh chóng, di chuyển suốt ngày đêm và chỉ được sơ cứu tạm thời, Lưu Ly đứng ở ngoài cửa phòng đã thấy hắn nằm ở trên giường, máu trong miệng không ngừng trào ra, vết thương kia thực sự quá khủng khiếp rồi, khi băng gạc được thay ra thì nó gần như dính vào da thịt, chưa bước vào phòng nhưng có thể ngửi thấy mùi tanh nồng đặc trưng, Lưu Ly che miệng, ánh mắt hoảng hốt. Lúc này đây cô chẳng biết nên nói gì, Hào Kiện nhìn thấy cô đứng ở đó, vì sợ cô nhìn thấy cảnh tượng này sẽ sợ hãi cho nên đã nhanh chóng nói với người hầu kéo cô sang nơi khác.
Lưu Ly ngồi ở trong một căn phòng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt, bàn tay nhỏ nhắn đan vào nhau không ngừng run rẩy, đầu óc của cô lúc này trống rỗng.
Hải Quỳ cùng với các bác sĩ đang dốc hết sức trị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-hau-cam-cua-cong-tuoc/2966045/chuong-120.html