Hằng đêm đều mất ngủ, nhờ có chiếc khăn của cô hắn mới miễn cưỡng chống chọi được với cơn ác mông, nhưng khi đến chiến trường thì đâu còn nữa? Ba Lạc Bá Tư mất ngủ nhiều đêm, cả thể xác lẫn tinh thần đều bị ảnh hưởng, hắn nhìn thấy máu, cơ thể liền run rẩy, nhưng vẫn kiêu hùng mà chiến đấu, vượt qua nỗi sợ ấy.
Trong lúc Ba Lạc Đồ không tin rằng anh trai mình sợ máu thì thái tử đứng ở một góc, vẻ mặt trầm ngâm.
Ba Lạc Đồ suy sụp ngồi ở sofa, bàn tay chi chít vết thương đan chặt vào nhau, siết chặt:
" Hôm đó... ngoài anh trai và Xích Diễm đang giao đấu, chỉ có tôi là thấy rõ... đường kiếm cuối cùng, cả hai người dồn hết sức như muốn tung ra đòn quyết định, đến phút cuối, anh ấy... anh ấy không chém xuống".
Vậy nên hắn mới hứng trọn một đao của Xích Diễm, còn hắn ta lại chẳng hề hấn gì.
Xích Diễm nghe danh hắn đã lâu, muốn công bằng mà so tài, dù tên đó mang tiếng điên loạn nhưng cũng là người chính nhân quân tử, đấu tay đôi sẽ không làm ra chuyện đánh lén vô sỉ. Kết quả của trận đấu, Ba Lạc Bá Tư không vung kiếm, nhận lấy vết thương chí mạng, điều này chọc điên Xích Diễm. Hắn ta lập tức nhận ra ý đồ của hắn.
Ba Lạc Bá Tư vốn dĩ không muốn giao đấu.
Phải.
Hắn muốn chết.
Hắn muốn mượn tay Xích Diễm để hoàn thành mong ước này.
Ba Lạc Đồ kể ra những gì bản thân tận mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-hau-cam-cua-cong-tuoc/2966044/chuong-121.html