Hắn nhận lấy một đao của Xích Diễm, đã có ý muốn chết, vậy nên tình hình lúc này vô cùng nguy kịch, dù đã được chữa trị nhưng hắn chẳng còn muốn sống nữa.
Đối với hắn, chết đi sẽ tốt hơn nhiều.
Cho cả cô và hắn.
Hải Quỳ tiến vào thông báo, trên gương mặt lộ ra nỗi buồn khó tả:
" Tôi nghĩ... nên chuẩn bị tinh thần, vết thương chí mạng, công tước lại được đưa về quá trễ...".
Lưu Ly nghe thấy cô nói, không đợi được nữa lao ra ngoài, tiến vào trong căn phòng mà hắn đang nằm, hốc mắt của cô đẫm nước từ khi nào chẳng biết, ngay cả di chúc trong tay cũng chẳng để tâm, thuận tay vứt đi.
Cô quỳ xuống cạnh đầu giường, người đàn ông thương tích chằng chịt khiến cho cô chửng biết nên chạm vào đâu, bàn tay run rẩy không thôi nắm lấy góc chăn trước mặt, nấc nghẹn mà gào thét:
" Tư, em xin lỗi, em không muốn thế này đâu, anh đừng bỏ em mà. Anh tỉnh lại đi, tỉnh lại đi, sau này em sẽ ở bên cạnh anh, sẽ không bỏ đi nữa. Mọi việc trước kia em tha thứ cho anh, đừng mà...".
Mọi người đứng ở đó cũng chẳng biết nên làm thế nào cho đúng, người bệnh cần tịnh dưỡng, đáng lý phải kéo cô ra, nhưng họ không nỡ, chỉ có thể đứng đó cúi đầu thở dài nhìn cô khóc đến xé lòng.
Từng người từng người rời đi, Lưu Ly vẫn ở đó, gương mặt chỉ toàn là nước mắt.
Lúc lấy lại trí nhớ, trong đầu chỉ toàn những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-hau-cam-cua-cong-tuoc/2966042/chuong-122.html