Thanh đao trong tay của Xích Diễm dính đầy máu tươi, về phía Ba Lạc bá Tư, gương mặt của hắn đờ đẫn vô hồn, máu từ trong miệng trào ra, ở trên vai trái chéo đến hông phải xuất hiện một đường máu trông vô cùng đáng sợ.
Binh lính bên Công Quốc nhìn thấy chủ soái chiếm thê thượng phong, khiến cho bên kia phải bị thương thì vui mừng thét lên. Trái ngược với họ, Xích Diễm trên trán nổi đầy gân xanh, thanh đao trong tay bị siết chặt đến mức phát ra âm thanh, gương mặt của tam hoàng tử không hề vui sướng mà âm trầm đến đáng sợ:
" Ba Lạc Bá Tư, ngươi coi ta là kẻ ngốc à?".
Hắn chỉ cười nhẹ, bàn tay đưa lên ngực ôm lấy vết thương rồi thều thào:
" Ngươi thắng rồi".
" Ngươi nghĩ ta chấp nhận?" - Xích Diễm cắn răng nghiến lợi túm lấy cổ áo của hắn rồi gằn từng chữ, cho đến khi một lực đạo thật mạnh đẩy ra thì hắn ta mới buông tay.
" Kết thúc rồi" - Ba Lạc Đồ vội chạy đến đỡ lấy hắn.
Xích Diễm mặt đen như than, muốn nói gì đó nhưng lại liếc nhìn người đàn ông đang gục trên đất, xoay lưng leo lên ngựa rồi rời đi. Hắn ta giữ đúng lời hứa, không thừa nước đụt thả câu.
Người đàn ông thân thể đẫm máu, cả người không còn chút sức lực nào.
Kết thúc rồi, đến đây là kết thúc.
Cuộc chiến vô nghĩa này...
Và cả hắn...
Vang vọng bên tai chính là âm thanh của binh lính, tiếp theo đó thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-hau-cam-cua-cong-tuoc/2966047/chuong-119.html