Dường như hắn vẫn đang nghĩ bản thân nằm mơ, cứ chăm chú nhìn cô mãi không rời mắt, Lưu Ly nhỏ giọng:
" Ngủ đi, em đi thay quần áo".
Nhìn thấy cô mặc một chiếc váy dính đầy máu, hắn lại bắt đầu tự trách:
" Xin lỗi".
" Mau ngủ đi".
Cô đi thay một bộ quần áo mới rồi tiếp tục ngồi ở bên cạnh hắn, Ba Lạc Bá Tư nhìn thấy gương mặt cô tiều tuỵ không nhịn được mà hỏi:
" Đám người hầu không có anh ở đây đối với em không tốt hay sao, gầy đi rồi".
Lưu Ly nắm lấy bàn tay của hắn, nhẹ nhàng xoa bóp rồi bằng một giọng trách móc, cô nói:
" Anh hôn mê không tỉnh nên em mới như thế đấy".
"........".
" Biết rồi thì mau chóng khoẻ lại đi".
Hắn trầm mặc rồi tiếp đó gật đầu.
Tiếp theo những ngày sau đó, mỗi lần băng gạc được gỡ ra để thay mới, cô luôn ngồi ở bên cạnh hắn.
Vết chém dài từ cổ đến bụng, mỗi lần nhìn thấy là cô lại không cầm được nước mắt, bác sĩ thoa thuốc cho hắn nhưng người khóc lại là cô, Ba Lạc Bá Tư ngồi trên giường xoa xoa đầu cô để trấn an, Lưu Ly khóc càng lợi hại hơn.
Vết thương sâu thế kia, đúng là ra tay tàn nhẫn mà, dường như chẳng muốn chừa cho hắn một con đường sống.
Từ lúc hắn tỉnh lại cho đến hơn ba tuần sau, cô luôn ở bên cạnh, thỉnh thoảng sẽ bế Tinh Nhi đến, nhưng hắn lại sợ mùi cồn y tế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-hau-cam-cua-cong-tuoc/2966036/chuong-125.html