Trong căn phòng thoang thoảng mùi thuốc khử trùng và mùi gỗ đàn hương, người đàn ông ngồi trên giường tay nắm chặt lấy drap giường mềm mại, các khớp xương trắng xanh tạo ra âm thanh, ánh mắt của hắn đỏ lên, nhìn chăm chăm như muốn ăn tươi nuốt sống cô gái đang ngồi đối diện mình.
Bàn tay của cô nhỏ bé, mịn màng đang nắm chặt lấy vật ở giữa hai chân hắn, trên trán Ba Lạc Bá Tư nổi đầy gân xanh, hắn vô cùng ngạc nhiên khi cô chủ động làm việc này.
Lưu Ly mặt đỏ ửng, dù đang nắm lấy bảo bối của hắn nhưng cô lại không dám nhìn, môi mọng mấp máy:
" Bác sĩ nói anh không được cử động mạnh".
Vậy nên cô giúp hắn? Tốt quá nhỉ.
Lần đầu tiên hắn cảm thấy bị thương nặng cũng thật tốt, dù động tác của cô có chút vụng về, nhưng nhiệt độ mát lạnh từ đầu ngón tay mỗi lần chạm vào vật nóng bỏng kia lại khiến cho hắn giật nảy. Trong đầu Lưu Ly vang lên tiếng ong ong, cô cũng chẳng hiểu sao bản thân lại làm việc này, lúc đó chỉ cảm thấy nếu để cho hắn tự làm thì lỡ đâu đụng trúng vết thương thì sẽ rắc rối.
Bàn tay của cô chảy mồ hôi, cơ thể cũng căng thẳng, Ba Lạc Bá Tư càng khó chịu hơn, hắn gằn giọng:
" Em... vuốt đi".
" Hả... à, ừm..." - Cô nghe theo, cầm lấy vuốt lên xuống, động tác trúc trắc nhưng chẳng hiểu sao lại khiến cho nơi nào đó ngày càng to hơn, nhưng dù có lớn cỡ nào cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-hau-cam-cua-cong-tuoc/2966033/chuong-126.html