Tiểu thư nhỏ nước mắt chảy dài trên gương mặt thơ ngây, trong lòng dâng lên vô số áy náy cùng cảm giác tội lỗi:
" Là tôi đã hại anh rồi, huhu, xin lỗi, cũng do tôi cả, nếu như không ương bướng thì sẽ không khiến anh trở nên thế này".
Vũ Phong không giỏi an ủi người khác cho nên chỉ có thể nằm yên nghe cô gái nhỏ bù lu bù loa, chỉ có Hải Quỳ đứng cạnh đó là ngao ngán thở dài. Cha con nhà này giông nhau thật đấy, lúc không thích thì cái gì cũng làm được, lúc đã thích rồi thì chỉ hận bản thân không thể giúp đối phương gánh lấy phần thương tích, ngay cả mặt mũi cũng chẳng cần.
Bác sĩ cảm thấy bản thân dư thừa liền đi ra ngoài, dù sao thì Vũ Phong cũng chỉ là con trai của một quý tộc nghèo, nếu bảo Tinh Nhi chịu trách nhiệm thì cũng hơi khó, dù sao cô bé cũng chỉ mới 8 tuổi, lại là con gái cưng của công tước.Ba Lạc Bá Tư có thể đảm bảo cuộc sống sung sướng cho cậu cùng với gia đình để bồi thường và xem như thay Tinh Nhi chuộc lỗi lầm, nhưng hắn tuyệt đối không bao giờ để cho con gái mình lấy thân trả nợ.
Vũ Phong tính tình ngay thẳng, cậu chưa từng nghĩ sẽ dùng việc này để đòi bồi thường, lúc bảo vệ cô bé, cậu chỉ đơn giản nghĩ rằng đây là nhiệm vụ cậu cần hoàn thành để xứng đáng với số tiền vàng đã được thưởng.
Tinh Nhi nắm lấy bàn tay quấn băng gạc của cậu rồi nấc nghẹn:
" Có...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-hau-cam-cua-cong-tuoc/2966015/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.