Suốt thời gian sau đó, Vũ Phong ở nhà công tước và được tận tình chăm sóc, điều kỳ lạ chính là dù không viết thư báo về cho gia đình thì cũng chẳng có ai đến tìm cậu hỏi thăm tin tức, đứa con trai đã nhiều ngày không về nhưng không ai trong nhà là quan tâm cả, dường như chính Vũ Phong cũng chẳng bận tâm về điều đó cho lắm, người ở trong dinh thự không quá tò mò về chuyện đời tư nên chẳng có ai hỏi cậu, chỉ trừ cô nhóc Tinh Nhi chưa hiểu nhân tình thế thái.
Ngồi bên cạnh cậu, cô bé bóc hạt dẻ rồi cho vào miệng, có lẽ vì buồn chán liền lên tiếng hỏi:
" Anh ở nơi này mà trong nhà không có ai đến hỏi thăm, họ bận lắm sao".
Vũ Phong nhìn cô nhóc ngây thơ này, sau đó cúi đầu nhàn nhạt cong môi rồi thở dài:
" Ừ, vậy nên họ sẽ dù có chết cũng không quan tâm đâu".
Tinh Nhi nhét hạt dẻ đang ăn dở vào miệng của cậu, gương mặt nhỏ nhắn nghiêm túc nhíu mày:
" Mẹ bảo không được nói những lời không may mắn như chết chóc đó, anh sẽ khoẻ thôi, đừng có lo".
Vũ Phong chỉ cười một cái, tiếp theo đó cậu không ói gì nữa, chỉ ngồi yên trên giường nghe Tinh Nhi nói chuyện.
Sau hơn một tháng điều trị tịnh dưỡng thì cậu cũng đã lành thương, lúc này Tinh Nhi đang học lớp học lễ nghi dành cho các quý cô, còn cậu sau khi được Hải Quỳ khám xong liền trực tiếp đến tìm công tước.
Ba Lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-hau-cam-cua-cong-tuoc/2966014/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.