Ngô Cảnh An bắt một chiếc xe đi tới công ty hắn.
Lúc này Ngô Cảnh An thật hận mình lúc bình thường không hỏi số điện thoại công ty Tưởng Lộ, lúc gặp chuyện chỉ có thể luống cuống.
Đến dưới lầu công ty hắn, cả tòa nhà lớn đều tối đen một mảnh. Hỏi bảo vệ biết được cửa công ty XX đã sớm khóa, nửa giờ trước họ vừa đi tuần tra, không hề có ai ở đó.
Ngô Cảnh An ủ rũ ra khỏi tòa nhà, định về nhà thử vận may.
Đi đến vườn hoa nhỏ trước nhà, phát hiện người anh lo lắng đến muốn chết Tưởng đại thần đang lảo đảo ngồi trên xích đu.
Ngô Cảnh An giận!
Anh khuyên bảo chính mình, chịu đựng, chịu đựng, dù sao trước tiên cũng phải hỏi rõ tình huống trước đã.
Anh đi đến trước mặt Tưởng Lộ, “Đã xảy ra chuyện gì?”
Đột nhiên lên tiếng khiến Tưởng Lộ hoảng sợ, đầu đang cúi thấp mãnh liệt ngẩng lên, nương theo đèn đường nhìn rõ người lên tiếng xong, hắn cười hì hì, “Honey, cậu trở về rồi.”Ngửi thấy một thân mùi rượu, Ngô Cảnh An nhướng mày, “Cậu uống rượu?”
Tưởng Lộ nghĩ nghĩ, “Hả… ừm, uống một chút.”
“Hôm nay định đi nhà chú Câm, cậu quên?”
Tưởng Lộ giật mình, “A… Thật xin lỗi, tôi quên mất.” Ngoài miệng nói thật xin lỗi, ý cười trên mặt lại không giảm, nhìn không hề có vẻ áy náy.
Ngô Cảnh An không phản ứng hắn, xoay người đi về phía hàng hiên, đi vài bước, không nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo, quay đầu lại, Tưởng Lộ vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gioi-be-thang-toi/3166985/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.