Cuối tuần, Ngô Cảnh An đem Tưởng Lộ đi mua một bộ quần áo thật đứng đắn.
Đứng trước gương, Tưởng Lộ nhìn trái nhìn phải, nhìn thế nào cũng thấy bản thân thật buồn cười.
Hắn méo miệng, oán niệm, “Thân mến, tôi có thể không mặc loại quần áo này không?”
Ngô Cảnh An phủi phủi bụi trên tay áo, “Được thôi, chỉ cần cậu có dũng khí đánh vỡ quy củ của tôi, cậu muốn mặc quần áo gì thì mặc. Dù cậu có cởi trần đi trên đường cái, tôi cũng mặc kệ.”
Tưởng Lộ tâm không cam tình không nguyện mà mặc bộ quần áo này ra cửa.
Ngô Cảnh An đi phía sau dặn dò một câu, “Buổi tối nhớ về sớm một chút, lần đầu đi gặp chú Câm, dù thế nào cũng phải lưu lại ấn tượng tốt một chút.”
Tưởng Lộ ừ có lệ, ỉu xìu đi làm.
Hôm nay thời tiết không tồi, Ngô Cảnh An đem quần áo mùa đông của hai người ra phơi nắng, đơn giản thu dọn đồ trong nhà một chút, đi ra siêu thị mua chút đồ buổi tối cầm theo.
Ngô Cảnh An ra cửa không xem lịch trước, thế cho nên khi gặp được người quen tại siêu thị anh còn rất ảo não mà cảm khái một chút.Nói là người quen, kỳ thật cũng không quen lắm, gặp qua vài lần mà thôi. Chẳng qua lúc anh không ổn nhất, cũng bị người này nhìn thấy.
Hách Thời nhìn thấy anh cũng có chút kinh ngạc, cân nhắc một chút vẫn quyết định đi tới chào hỏi.
Anh ta đẩy xe đẩy tới trước mặt Ngô Cảnh An, “Đã lâu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gioi-be-thang-toi/3166987/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.