Trận Lạc sau khi rời chiến trường điều khiển cơ giáp một mực về doanh trại, càng ngày cảm giác khát máu càng tăng lên, Du Du thấy Trần Lạc rời đi cũng rời theo, cô muốn biết hắn có sao không.
Vừa tiến vào phòng của Trần Lạc cô đã cảm thấy nhiệt độ xung quanh đang tăng dần lên, Trần Lạc ngồi trên giường ánh mắt một đỏ một xanh làm cô rùng mình, Trần Lạc cơn khát máu chưa qua đi tự nhiên lại thấy Du Du, hắn cần có nơi phát tiết, hắn đang cảm thấy người rất kho chiu, hắn quát “ ra ngoài, ra ngoài đi “. Du Du không hiểu chuyện gì nhưng cô cảm nhận được Trần Lạc đang rất khó chịu cô tiến lại gần khẽ ôm Trần Lạc “ không sao đâu, có mình ở đây rồi “, mùi hương thơm mát từ trên người cô tỏa ra làm Trần Lạc càng thấy khó chịu, hắn đã cố kiềm chế mình, cô tiến lại gần ôm hắn không khác gì đổ thêm dầu vào lừa, con mắt mầu xanh của hắn đang cố kiếm chế dục vọng chém giết của bản thân, hắn quay lại nhìn Du Du, ánh mắt đau khổ cầu xin ý muốn cô ra ngoài nếu không hắn sẽ làm hại cô mất, thấy ánh mắt khó chịu, cầu xin của Trần Lạc lòng cô tự nhiên thấy nhói đau, bất chợt cô hôn lên đôi môi của hắn, nam nữ cạnh nhau, bản năng trỗi dậy, từ lần đầu hai người gặp nhau đã thấy có gì đó thuộc về nhau, sau hôm nay Trần Lạc và Du Du chính thức xác lập quan hệ với nhau, giờ Trần Lạc không còn cô đơn nữa, hắn đã có người để bảo vệ, hắn không còn như trước chỉ một thân một mình, giờ hắn đã có thêm nàng.
Trong đêm tối, Phong Tử đưa đám lính mới thu dọn chiến trường rồi trở về doanh trai, cả đội ngũ điểm danh thì thấy thiếu Du Du, không cần hỏi ai cũng biết cô đang ở đâu, cả đám im lặng thu dọn rồi hồi doanh nghỉ ngơi, không ai dám phát ra tiếng động sợ đánh thức Trần Lạc và Du Du.
Đến gần sáng Trần Lạc tỉnh giấc thấy Du Du như chú chim nôn nằm áp vào người hắn, hắn mới liên tưởng đến tối qua, lòng thầm mắng “ chết rồi không biết lão già kia có khô máu với mình không “, Du Du một lát sau tỉnh thấy Trần Lạc suy tư cô nói “ mình về lều đây, sắp phải huấn luyện buổi sáng rồi “ mặt cô phiếm đỏ, sửa sang quần áo cô chạy ra ngoài thì thấy đám người Phong Tử lại đứng bên ngoài, lần này mặt cô đen lại, cả đám đàn ông thô kệch tưởng cô giận vì không chào cả đám đồng thanh hô " phu nhân buổi sáng tốt lành ", Du Du đã xấu hổ càng xấu hổ hơn lòng thầm mắng Trần Lạc " Trần Lạc đáng chết, Trần Lạc xấu xa sao lại có đám thuộc hạ mặt dầy đến vậy ", cô ôm mặt chạy thẳng về lều.
Bên trong Trần Lạc nghe đám Phong Tử chào thì lòng cười khổ không thôi, đám này không biết để cho người khác không gian riêng tư à, sao lúc nào cũng làm hỏng việc tốt của hắn.
Sáng sớm hôm nay Trần Lạc một lần nữa gặp lính mới, sau chuyến dạ tập đêm qua hắn cần phải tổng kết cho tân binh, tối qua hắn điên cuồng giết chọc có lẽ đám tân binh đã thấy máu đủ rồi, giờ chính thức huấn luyện.
" thế nào sau tối qua, ai có cảm nhận gì không ".
Đám tân binh sau đêm qua về ai cũng có biến hóa, không còn ngây thơ, bồng bột, kiêu ngạo như trước nữa mà nhìn Trần Lạc với ánh mắt kính nể, được theo vị đội trưởng trong truyền thuyết, không ai là không tự hào nhất là khi được chứng kiến sức mạnh của đội trưởng, một người dẫn dắt một tiểu đội đi tiêu diệt một tiểu đoàn địch, đây là thần chứ không phải người, người thường không ai có được sức mạnh như vậy, bấy lâu nay bọn họ vẫn nghĩ đội trưởng là phế vật, sau hôm qua ai còn dám nói xấu đội trưởng bọn họ quyết tâm liều mạng đến cùng, chỉ cần được đội trưởng huấn luyện, ai cũng sẽ có cơ hội mạnh như những giáo quan kia, lúc đó họ tha hồ tung hoành trên chiến trường, có đủ sức bảo vệ sinh mệnh của mình và đồng đội.
" Từ giờ còn ai thắc mắc về việc huấn luyện của các giáo quan không ".
" Không, thưa đội trưởng ".
" Có một số việc ta phải nói rõ với mọi người, từ nay huấn luyện liên tục không có nghỉ ngơi, toàn bộ quy trình huấn luyện sẽ do ta đưa ra, ai có bị thương phải về điều trị ở tổng bộ sau ba ngày nếu không quay lại tức khắc loại bỏ, ai thắc mắc quá trình huấn luyện, loại bỏ, ai không chấp hành đầy đủ mệnh lệnh của giáo quan, loại bỏ, ai còn hỏi gì nữa không ".
" Thưa đội trưởng, nếu chẳng may bị chấn thương quá nặng không về kịp đơn vị trong ba ngày thì sao ạ ".
" Loại bỏ ".
Cả đám lính im thin thít, giờ bọn hắn mới thấy giáo quan huấn luyện mình còn hạnh phúc biết bao, các giáo quan còn chỉ đạo ân cần, dịu dàng rất nhiều so với đội trường.
" Được rồi không ai hỏi gì nữa bắt đầu huấn luyện đi, lịch huấn luyện như cũ bẩy người bẩy ngày, ta sẽ kiểm tra đột xuất bất cứ lúc nào ", đang đinh rời đi thì Phong Tử lại gần Trần Lạc nói " đội trưởng vậy còn cô gái tối qua thì sao ", lần này hắn phải hỏi cho rõ ràng, sợ như lần trước cả đám trở về lại lôi hắn ra xử.
Trần Lạc hơi lung túng nói " ờ thì ban ngày huấn luyện như bình thường, tối thì ngươi tự biết rồi đấy ".
" Vâng, đội trưởng ".
Trần Lạc khẽ liếc mắt nhìn Du Du, cô thấy vậy hai mặt đỏ bừng cúi xuống, lúc sáng về đội đám chị em đã quây cô lại hỏi về Trần Lạc, hỏi cô tối qua làm gì., ở đâu, quan hệ thế nào với đội trưởng, sao tiến triển nhanh vậy, hai người đã làm gì chưa, làm cô cả sáng bị thẩm vấn, đám chị em còn chưa buông tha cô bắt tối nay phải kể tỉ mỉ diễn biễn đêm qua, từ khi thấy đội trưởng vừa đẹp trai vừa điều khiển cơ giáp giỏi nhiều người đã có ý muốn câu dẫn Trần Lạc, giờ phải dập tắt hi vọng của đám chị em trước tiên, càng nghĩ về chuyện tối qua hai má cô càng đỏ bừng vì xấu hổ.
Trần Lạc nhìn Du Du xong bước vội về phòng, sau tối qua hai người đã là của nhau, giờ hắn tâm trạng rất thoải mái, cần về phòng nghiên cứu thêm về tiến triển của con mắt xanh. Đám người Phong Tử bắt đầu huấn luyện đám linh mới, từ đó đám người tự nhận mình là người của tiểu đội ma quỷ, Trần Lạc cũng tương đối hài lòng với đám người mới này, những người mới này thực lực cơ bản rất tốt, được đào tạo chính quy ở các đơn vị bộ đội khác nhau. việc chấp hành kỉ luật cũng tương đối khá, giờ chỉ cần đám lính này huấn luyện thêm một thời gian rồi cho ra chiến trường chém giết mà không phải xem hắn chiến đấu là được.
Trần Lạc đưa cho Phong Tử kế hoạch huấn luyện lính mới, vì ba điều lệnh loại bỏ của Trần Lạc mà đám lính mới huấn luyện điên cuồng, bị thương phải về tổng bộ điều trị nhưng chỉ cần băng bó xong cả đám xin trở về đơn vị, bị gẫy xương phải nghỉ ngơi một hai tháng mới huấn luyện tiếp nhưng chỉ cần nẹp xương xong là bắt đầu xin thuyên chuyển về đơn vị, nếu không cho đi thì nửa đêm trốn viện, không có ai ngăn được, khẩu hiệu của người tiểu đội mười ba là, sống là người của đội trưởng, chết cũng phải bên canh đội trưởng, đam lính quân ý không biết trong cái tiểu đội này có cái gì để cho nhiều binh sĩ bất chấp mạng sống mà điên cuồng như thế, nhưng có một điều kì lạ là khi đến tiểu đội mười ba để kiểm tra vết thương cũ của đám lính bị thương thì ai cũng thấy ngạc nhiên sao có thể phục hồi nhanh đến vậy, gẫy xương phải hai ba tháng mới phục hồi thì chưa đến ba bốn ngày đã thấy người bị thương vận động như bình thường, còn vết thương nhỏ, xây xát hay bầm tím chỉ qua đêm là không thấy đâu, cái tiểu đội này thật kì là, nó có một ma lực lôi kéo con người ta, ai đến rồi là không muốn đi khỏi nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]