Chương trước
Chương sau
Trần Lạc thấy Du Du chạy ra ngoài thì không gọi lại, hắn để ý thấy đám người Phong Tử đang quây quanh phòng mình, kì lạ mấy tên này đang sợ sệt cái gì mà đứng hết ở đây, hắn nói vọng ra ngoài ‘ vào hết đây ‘. Đám Phong Tử đi vào, bẩy người xếp thành một hàng ngang trước mặt Trần Lạc, ai mặt mũi cũng có vẻ hối lỗi, ai oán nhìn Trần Lạc như nhìn thấy thiếu phụ.

Trần Lạc đang định uống nước cũng phải rùng mình sởn gai ốc, hắn đập bàn quát ‘ có chuyện gì nói, ai còn nhìn ta ánh mắt đó thì cút ra ngoài cho ta ‘.

Cả đám lại đồng loạt nhìn Phong Tử, Trần Lạc thầm chửi trong lòng, cái đám này hôm nay trúng tà hay sao mà biểu hiện kì lạ vậy, Phong Tử ấp úng ‘ đội trưởng cô gái lúc nãy là bạn gái đội trưởng à ‘, hắn ấp úng hỏi Trần Lạc.

‘ ừ, có việc gì sao ‘.

A Nhị nhanh nhảu cướp lời ‘ đội trưởng đừng đuổi bọn thuộc hạ đi, đội trưởng đều do Phong ca bắt bọn thuộc hạ gia tăng huấn luyện cho cô gái đó, xin đổi trưởng đừng đuổi chúng thuộc hạ đi ‘.

Vừa nghe xong A Nhị nói Trận Lạc tí sặc cốc nước đang uống, mình kêu bọn hắn chiếu cố Du Du, bọn hắn lại nghĩ mình lấy công trả thù tư, chưa đợi Trần Lạc nổi bão Đại Hạn lại tiếp lời ‘ đội trưởng bọn thuộc hạ chỉ bắt cô gái đó tập luyện gấp đôi người khác thôi, có Phong ca là bắt tập gấp ba người khác ‘, nói xong cả đám ánh mắt u oán nhìn Phong Tử, lúc này hắn mồ hôi vã ra như tắm, lưng áo ướt sũng, mặt cúi gằm không dám nói gì.

Nhìn đám Phong Tử ai ai cũng mặt sợ sệt, lo lắng, nếu đám linh mới thấy cảnh này có lẽ sẽ cười rụng răng mất.

Trần Lạc mặt mày nhăn nhó, trong lòng thầm nghĩ lâu ngày không quản đám này, sắp làm loạn đến nới rồi, thỉnh thoảng phải trị đam này, không để lâu là không được, hắn quát ‘ ra sân chay liên tục đến khi ta bảo nghỉ thì thôi, miệng hô khẩu hiệu tôi sai rồi, nhanh ‘.

Cả đám mừng rỡ ra mặt, đội trưởng không đuổi đi là tốt rồi, Phong Tử nhìn đám đông đội thở phào nhẹ nhõm thì tím mắt, được lắm đám này chưa khảo mà sưng. đã lôi hắn ra làm bia đỡ đạn, ‘ còn không mau chạy đi, đứng đực ra câu giờ à ‘, cả đám luống cuống chào Trần Lạc rồi chạy ra khỏi phòng chạy đến sân huấn luyện.

Cả ngày hôm đó đám lính mới được chứng kiến bẩy vị giáo quan vừa chạy vừa hô ‘ tôi sai rồi ‘. tưởng bị phạt ai cũng cau có nhưng nhìn bản mặt vui sướng, hưởng thụ khi bị phạt của giáo quan đám binh sĩ thấy khó hiểu, được đội trưởng phạt vinh dụ đến vậy sao, sao giáo quan ai cũng tươi cười như vớ được bảo vậy, cả đám linh chắc chỉ có Du Du là hiểu, có là người thông minh thấy giáo quan đứng ở của phòng Trần Lạc ai cũng lo lắng là cô đã biết tại sao, khi thấy hình phạt của Trần Lạc cô bật cười, giờ Trần Lạc còn nghĩ ra lắm trò để phát thuộc hạ nữa, cô cảm thấy Trần Lạc càng ngày càng đáng yếu, nghĩ đến đây co nàng mặt đỏ bừng, mấy nữ binh bên cạnh tưởng nàng sốt nên người thì sờ trán người thì hỏi thăm làm mặt cô càng đỏ hơn.

Đám người Phong Tử cứ chạy cả buổi chiều đến gần tối mới được Trần Lạc cho nghỉ, cả đám tất bật đi chuẩn bị tấn công ban đêm, khi cho nghỉ đội trưởng đã dặn trang bị đầy đủ tối nay tấn công một căn cứ người Nhân Ngư, yêu cầu đám lính mới yến trợ, muốn làm lính tinh anh trong tinh anh điều kiện tiên quyết phải thấy máu, một binh sĩ giỏi không thấy máu không gọi là binh sĩ, đêm nay Trần Lạc sẽ dẫn dắt cả đám linh mới tấn công căn cứ có một tiểu đoàn người Nhân Ngư, việc tại sao tìm được là do Trần Lạc liên lạc với quân bộ về kế hoạch huấn luyện, nếu muốn binh sĩ giỏi phải toàn lực cung cấp toàn bộ tình báo liên quan đến vị trí đóng quân của người Nhân Ngư, đêm nay là đêm đầu tiên hắn thực hiện kế hoạch huấn luyện của mình.

Đồng hồ điểm mười hai giờ đêm. Trần Lạc dẫn theo bẩy giáo quan đến trước mặt năm mươi chín cỗ cơ giáp Thiên Lang, là cơ giáp đời bốn mới nhất được Địa Cầu sản xuất ra, quân bộ lập tức võ trang cho tiểu đội Trần Lạc thực chiến, cơ giáp Thiên Lang được trang bị hai thanh đao làm từ chất liệu hợp kim siêu bền hiếm có, có súng laser tự động cầm tay cho cơ giáp, ngoài ra có trang bị súng bắn tỉa laser thích hợp cho Lý Khắc sử dụng, cả tiểu đội duy nhất có Đại Hán không sử dụng cơ giáp nên hắn đứng giữa đám cơ giáp cảm giác rất lạc lõng. Trần Lạc lên cơ giáp điều khiển đến trước đám tân binh, hắn nói ‘ tối hôm nay chúng ta sẽ tấn công một căn cứ người Nhân Ngư, quân địch có số lượng tầm một tiểu đoàn, yêu cầu của ta là giết hết không chừa một ai, tất cả nghe rõ chưa ‘.

Đám tân binh ngỡ ngàng, bọn hắn tưởng hôm nay chỉ dạ tập bình thường như mọi hôm, ai ngờ đội trưởng đích thân dẫn đi tấn công căn cứ Nhân Ngư, lại còn cả một tiểu đoàn, bình thường gần sáu mươi người bọn hắn không đủ cho ba tiểu đội người Nhân Ngư nhét kẽ răng, vị đội trưởng này có quá chủ quan không vậy.

Trần Lạc thấy đám tân binh dao động, hắn nén nội lực, tinh thần lực bộc phát quát lớn ‘ tất cả nghe rõ chưaaaaa ‘.

m thanh chấn động đám lực như có ma lực kêu gọi, cả đám lính đồng thanh hét ‘ Rõ ‘.

Sau đó Trần Lạc đem vị trí của quân địch đưa cho từng người, tất cả bắt đầu di chuyển đến doanh trại Nhân Ngư, lúc đến nơi Trần Lạc ra hiệu cho Thanh Ba và Lý Khắc, Đại Hán bảo hộ đám lính mới. chính hắn dẫn Vương khải, Phong Tử, A Đại, A Nhị tiến lên nhằm tiêu diệt cơ sĩ trước để đám lính mới không bị tử thương, dù muốn cho binh sĩ thấy máu nhưng cấp trên bắt hắn cam đoan không được phép có người tử vong, vì đấy toàn những hạt giống được quân bộ lấy từ những quân khu khác nhau, trước khi lấy người phải cam đoan người còn sống trở về.

Trần Lạc dẫn theo bốn chiếc cơ giáp lặng lẽ tiếp cận doanh trại Nhân Ngư, tối nay hắn lại vung lên dao mổ của mình, cơ giáp DDC003 không thể chịu được điều khiển của hắn trong suốt một trận chiến, hi vọng Thiên Lang có thể chịu được, đám lính mới lúc tiếp cận doanh trại Nhân Ngư thì ai nấy đều hồi hộp, lúc nào cũng bị ám ảnh người Nhân Ngư điều khiển cơ giáp mạnh hơn Địa Cầu, Đại Hán thấy vậy nói ‘ đám gà con này, chống mắt nhìn cho kĩ đội trưởng chiến đấu, chỉ cần học được một phần mười bản lỉnh điều khiển cơ giáp của đội trưởng thôi là đã thành binh vương rồi ‘, tập trung vào, có ta ở đây bảo vệ không ai chết được.

Trần Lạc thấy mọi người đã vào ví trí, thanh âm hắn nói vào bàn điều khiển tín hiệu.

“ Công kích! “

Dựa theo bố trí của Trần Lạc, bốn chiếc cơ giáp của tiểu đội mười ba lập tức lao vào doanh trại của người Nhân Ngư, một loạt tiếng nổ mạnh chấn động mặt đất, bốn người bắt đầu hạ gục nhóm lính tuần tra bên ngoài, hai chiếc cơ giáp tuần tra chưa kịp phản ứng đã bị bốn người lao lên xử lí gọn ghẽ.

Thấy bốn người bắt đầu tấn công, cảm xúc tiêu cực, khát máu của Trần Lạc nháy mắt bộc phát, hắn bắt đầu đưa tay di chuyển cơ giáp, hắn điên cuồng tiêu diệt cơ giáp người Nhân Ngư, một tay cầm thái đao, một tay cầm súng laze, môi phát súng của Trần Lạc bắn ra đều hạ gục một tên địch, thái đao trong tay vung lên liên hồi, cơ giáp của Nhân Ngư chưa kịp tiến lên đã bị hắn lao lên trảm, nhiều chiếc bị hắn chém thành từng mảnh, từng mảnh, hắn vận dụng cả tinh thần lực vào trong chiến đấu, một sức ép vô hình lên những cơ giáp xung quanh, hắn đi đến đâu cơ giáp của Nhân Ngư ngã đến đó, tuyệt kĩ của quân đội tam đoạn đao được hắn cải biến thành cửu đoạn, một giây có thể tung ra chín nhát chém, sáu bẩy chiếc cơ giáp Nhân Ngư lao vào bao vậy hắn bị Trần Lạc sử dụng cửu đoạn đao đâm thẳng vào khoang lái tử vong ngay tại chỗ, đám linh trông thấy đội trưởng thi triển kĩ năng cơ giáp thì rùng mình, giờ bọn hắn mới biết người đội trưởng lắm lúc chỉ nằm phơi nắng, thỉnh thoảng đi dạo lại lợi hại đến vậy, so với các giáo quan độ tàn bạo của đội trưởng mạnh hơn gấp trăm lần, chưa có tên địch nào bị đội trưởng tiêu diệt còn toàn thây.

Đám lính mới còn chưa kịp lên chiến trường thì Trần Lạc đã tiêu diệt gần như không còn doanh trại người Nhân Ngư. Đám Đại Hán đứng một bên chỉ thở dài, đám Phong Tử may mắn thật, được chiến đấu cùng đội trưởng, một lúc sau khi cơn khát máu hạ xuống Trần Lạc lặng lẽ điều khiển cơ giáp về doanh trại, trong đám lính mới có một chiếc tách đoàn đi về phía Trần Lạc, Đại Hán thấy thì hiểu là Du Du, chắc cô nàng lo lắng cho đội trường, hắn quay lại nhìn đám linh thì thấy người nào người đấy run cầm cầm, lòng thầm nói nữ nhân của đội trưởng có khác, định lực mạnh hơn đám gà con này nhiều, nhìn đám lính hắn nói ‘ đi dọn dẹp chiến trường,cái nào sử dụng được thì đem về doanh trại, thấy địch còn sống thì một đòn kết liễu, tay chân nhanh nhẹn lên ‘.

Đám lính có nén buồn nôn đi vào thu dọn chiến trường, sáng hôm sau quân bộ nhận được tin tức một căn cứ cỡ nhỏ của người Nhân Như bị tiêu diệt trong đêm, nhân số tấn công không biết, toàn bộ căn cư bị tiêu diệt, không biết là ai đã tấn công, từ vệ tinh truyền hình ảnh về chỉ thấy được cơ giáp tấn công là của Địa Cầu, sức chiến đấu kinh khủng, toàn bộ trận chiến chỉ diễn ra chưa đầy nửa tiếng.

Lúc theo dõi hình ảnh từ vệ tinh truyền về thấy có một chiếc cơ giáp trong nháy mắt hạ năm sau chiếc cơ giáp khác, ra tay rất tàn nhẫn, xem xong đám người quân bộ trong nháy mắt ngộ ra là tiểu đội mười ba ra tay, sức chiến đấu so với một tháng trước cơ hồ càng kinh khủng hơn. sự việc này làm cho người Nhân Ngư càng cảnh giác, lập túc quân chi viện được phái thêm đến, giờ đây toàn bộ căn cứ quân đội Nhân Ngư đều có máy quét cảm biến để tránh phục kích, cơ hồ mỗi nơi đồn trú từ ba đến năm tiểu đoàn, được trang bị pháo hạm hạ cơ giáp.

Đối với trận chiến lần này Trần Lạc cho đám lính mới thấy máu là đủ rồi, giờ chỉ cần rèn luyện thêm rồi cho ra chiến trưởng thực chiến, lần tới Trần Lạc sẽ không ra tay mà cho đám tân binh thực chiến, chỉ móng đừng làm Trần Lạc thất vọng, đám lính được nghỉ ngơi một ngày để chuẩn bị huấn luyện chính thức.

Sau hôm đó đám tân binh chỉ mong mình có thể mạnh lên, không ai ngờ trình độ điều khiển cơ giáp của đội trưởng mạnh đến vậy, bọn họ bắt đầu giống như đám người Phong Tử khao khát sức mạnh, khao khát lực lượng, mùi vị đó khó có thể hình dung, Người nào không tận mắt chứng kiến Trần Lạc chiến đấu, liền khó có thể hình dung sự lợi hại của hắn, sử dụng cơ giáp Thiên Lang như một con sói khát máu trên chiến trường, thao tác ma quỷ, tiêu diệt cơ giáp đối phương như đang đi dạo vậy. Nhiều người trong đám người mới tự phụ mình có khả năng điều khiển cơ giáp hơn người, nhưng so với đội trưởng đúng là trẻ con so với người lớn. Từ kĩ thuật điều khiển, tố chất tâm lý, nặng lực phản ứng, tất cả khác một trời một vực

Từ đó ở tiểu đội mười ba chỉ có huấn luyện và huân luyện, xin lỗi bạn cần nghỉ ngơi có thể về đơn vị, ở đây chỉ có huấn luyện và huấn luyện, ở đây không có ai khen ngợi bạn giỏi, chỉ có người giỏi hơn bạn, nơi nay chỉ có một người được rảnh rỗi duy nhất là Trần Lạc, giờ đội trưởng đã là thần tượng của tất cả người trong tiểu đội, chứng kiến sức chiến đấu của Trần Lạc làm cả đám ai cũng sục sôi, người Địa Cầu có thể một chấp mười người Nhân Ngư là có thật, giờ sẽ không ai bảo người Địa Cầu yếu nữa, có đội trưởng dẫn dắt bọn hắn tự tin sẽ càng mạnh hơn.

Ai cũng có tôn nghiêm của nan nhất, nhất là có cả nữ binh huấn luyện cùng, vì tôn nghiêm đám lính huấn luyện mà không cần phải để các giáo quan nhắc, tiểu đội mười ba bắt đầu đào tạo những con quỷ trên chiến trường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.