🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Sau khi trở về nhà họ Cố.

Cố Vĩnh Lân gọi cho ai đó liền rời khỏi.

Cố Mạc từ trên cao nhìn xuống có chút nghi ngờ. Tại sao mỗi lần nhìn thấy Thừa Trạch đứa con trai lớn của mình cứ như đang sợ gì đó. Còn vì sao, đến tận bây giờ anh vẫn không nhìn nhận ông. Lúc nào, ông cũng chỉ nhận lại sự hờ hững lạnh nhạt từ anh.

Cố Mạc hít sâu một hơi... Có phải ông đã quá già để nhìn rõ mọi thứ xung quanh mình.

Suy nghĩ một lúc, cuối cùng ông cũng lấy điện thoại ra ấn gọi đi.

"Giúp tôi làm rõ một việc. Càng sớm càng tốt."

(Vâng!]

Sau khi kết thúc cuộc gọi.

Tay ông có chút siết chặt lại. Vết hằn sâu của thời gian càng thêm rõ ràng.

(.)

Khu phố số một.

Cố Vĩnh Lân quan sát xung quanh rồi mới tiến vào một căn nhà khá cũ kĩ dường như đã bỏ trống từ rất lâu.

Ông ta gõ lên cửa ba lần. Lần thứ tư lại vang hơn ba lần trước. Dường như đó là một loại ám hiệu.

Ông ta đẩy cửa bước vào.

"Có chuyện gì cậu muốn gặp tôi gấp đến như vậy. Không phải đã nói từ trước rồi sao."

Người bên trong không ai khác chính là Cố Sĩ Tiến.

Ông ta quả thật không còn dáng vẻ nho nhã như xưa. Chỉ vài tháng nhưng cứ như cả thập kỉ.

"Khi nào chúng ta ra tay. Em không muốn ở nơi này thêm phút giây nào nữa."

"Không thể gấp gáp được. Phải chờ thêm một thời gian nữa. Chúng ta không được bức dây động rừng."

"Nhưng..."

"Được rồi, tôi hiểu cảm giác của cậu. Nhưng chưa phải lúc."

Cố Vĩnh Lân ghé vào tai Cố Sĩ Tiến nói gì đó.

Sau đó cả hai bật cười.

"Đúng là, chúng ta nên tặng món quà lớn. Ngày vui như vậy mà."

[.]

Cố Vĩnh Lân bước ra ngoài, nở nụ cười.

Bởi loại người như ông ta sẽ không bao giờ xem trọng tình thân gì đó. Cố Sĩ Tiến cũng là một lá chắc tốt nếu chuyện ngoài ý muốn xảy ra nên ông ta mới cố gắng giữ lại. Còn chuyện thuận lợi như kế hoạch thì Cố Sĩ Tiến cũng không thoát khỏi cảnh tù tội. Vượt ngục nếu bị bắt lại sẽ không còn là tù nhân đơn giản nữa thay vào đó sẽ khắc nghiệt hơn.



(...J

Sự xuất hiện của Lý Nhã bên cạnh Trần Lan khiến cho Tần Nam Thành ngẩn người. Anh ta quay sang như không nhìn thấy gì, nhàn nhã xem tạp chí.

Tuy nhiên, hình ảnh đó lại không sót qua máy giám sát được truyền tải.

"Cháu không ngờ Dư Nguyệt lại kết hôn với Cố gia thật. Bởi không ai biết Cố gia có dáng vẻ thế nào ngoài những lời đồn."

"Chuyện này cũng không trách cháu được. Nhưng mà..."

Bà ta nắm tay Lý Nhã.

"Cháu phải giúp dì. Nếu chuyện này lộ ra ngoài... Cháu cũng biết dì khó khăn lắm mới ngồi vào vị trí này khiến cả gia đình chúng ta nở mày nở mặt."

Lý Nhã là cháu của Trần Lan. Không ngờ mọi chuyện lại trở nên phức tạp như vậy. Cô ta cho rằng dì mình không đến mức phải tù tội. Dù sao nhà họ Cố cũng giàu có như vậy. Dù có mất một khoảng chi vẫn dư khả năng bù lỗ.

Vì vậy, nên cố tình tìm hiểu để lấy lại bằng chứng giúp dì mình.

Nhưng có điều cô ta không biết, mình lại bị lừa một cách ngu xuẩn nhất.

Tần Nam Thành nhíu mày... Đúng là Cố gia cao tay thật. Dùng cách của bà ta để trả lại. Hy vọng Lý Nhã sẽ sớm nhận ra bộ mặt thật của bà ta. Bởi Lý Nhã cũng không đến nỗi xấu.

"Tiểu Nhã! Cháu giúp dù thêm một lần nữa có được không?"

Lý Nhã xoa xoa tay vào nhau. Dư Nguyệt luôn đối xử với mình thật lòng liệu khi biết sẽ như thế nào đây.

Tần Nam Thành không nghe được gì vì bà ta ghé vào tai Lý Nhã nói.

Chỉ thấy bà ta dí vào tay Lý Nhã vật gì đó và cô ta gật đầu.

Nhưng Tần Nam Thành có thể dễ dàng đoán ra vì đã bị Cố gia lật tẩy rồi. Tuy nhiên, sau đó vẫn giữ lại cứ như chưa từng biết đến. Bởi vậy, bản cũ tiếp tục soạn lại. Nếu dễ dàng như vậy thì đã không có một Cố gia như ngày hôm nay rồi.

(..]

Sau khi hai người chia nhau ra.

Tất nhiên, cô ta sẽ đến tìm Dư Nguyệt.

Điện thoại trên bàn cô reo lên.

Dư Nguyệt từ phòng tắm bước ra ghé mắt xem là ai, đều là cuộc gọi từ Lý Nhã và cả dòng tin nhắn.

"Tiểu Nhã! Cô ấy đến Giang Thành rồi."

Mà anh đang ngồi bên cạnh vẫn như không.

Cô leo lên giường, trèo vào lòng anh.

Cố Thừa Trạch đặt laptop sang một bên, lấy khăn lau mái tóc vẫn còn ẩm ướt.

Dư Nguyệt còn cố ý cọ vào người anh. Vết loang do mái tóc ẩm ướt để lại.



Anh niết mũi cô.

"Lém lĩnh."

Dư Nguyệt chun mũi.

"Chỉ vô ý thôi nha."

"Ngoan! Lau khô nếu không dễ cảm lạnh lắm."

Dư Nguyệt từ lúc ở cạnh anh tính ỷ lại quá nhiều. Nhiều đến mức khiến bản thân cô không nhận ra được.

Anh chỉ cười, cẩn thận lau tóc. Lau xong, anh đặt khăn sang một bên.

Dư Nguyệt muốn đứng dậy.

Anh ấn cô ngồi xuống.

"Ngồi im để anh sấy tóc."

Dư Nguyệt nhắm mắt đầy hưởng thụ. Bàn tay anh luôn luôn ấm áp, dịu dàng như vậy.

"Thừa Trạch! Em hỏi anh một câu có được không?"

Anh tắt máy sấy đặt vào ngăn kéo.

"Nghiêm túc vậy."

Anh ngồi xuống cạnh cô.

"Um... Liên quan đến gia đình anh."

Cô hơi ngập ngừng sợ anh không vui.

Anh xoa xoa mái tóc cô.

"Chân anh trở nên như vậy chính là họ gây ra. Em nghĩ sao."

Dư Nguyệt khựng lại nhìn anh.

"Sao, sao có thể?"

"Tiền tài, địa vị. Cái gì không thể."

Dư Nguyệt ôm lấy anh. Cô không muốn hỏi thêm nữa.

Anh hôn lên đỉnh đầu cô.

"Em không cần lo lắng như vậy. Sau tất cả, anh có thể bình thản. Chỉ cần em bên cạnh là đủ rồi."

"Ừm! Em vẫn ở đây, bên cạnh anh."

(.)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.