🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Mẹ cậu được hoa táng sau khi mất.

Cậu thẩn thờ nhìn hủ đựng tro cốt mẹ ngồi yên tĩnh ở một góc.

Dường như mọi thứ đều trở nên chẳng còn ý nghĩa gì. Khóc cũng không còn nước mắt, đau cũng đã đến giới hạn.

Thấm thoát đã hơn một tháng trôi qua từ lúc mẹ cậu mất.

Sư thầy cũng chỉ lắc đầu...

Ông ngồi xuống bên cạnh.

"Bà ấy dùng thân mình bảo vệ con trong ngọn lửa hung tàn với hơi thở yếu ớt. Mẹ con không muốn nhìn thấy con như bây giờ."

Cơn gió nhẹ thổi qua. Từng cánh hoa rơi xuống rơi trên tay cậu.

"Chúng ta sẽ trở về ngôi chùa ở thành phố B. Con cũng không muốn mẹ lưu lạc đúng không.

Lúc này, cậu khẽ nâng mắt nhìn ông.

Sư thầy lại nói tiếp.

"Ông trời luôn rất công bằng. Khi lấy của con cái gì đó sẽ trả lại cái quý giá khác. Trừ khi, con không từ bỏ chính mình."

Ông đặt tay lên vai cậu vỗ vỗ, xong đứng dậy.

Cậu khẽ nâng mắt nhìn cánh hoa tung bay trong gió.

Ánh mắt hồn nhiên, nụ cười rạng rỡ của bé gái dang tay đón lấy từng cánh hoa rơi xuống.

Âm thanh của người phụ nữ vang lên.

"Về nhà nhanh lên. Con muốn bị ba mắng sao."

"Con xin lỗi!"

Lời vừa dứt, bà ấy đã nắm lấy bé gái ấy rời đi.

Thoáng thấy, cô bé ấy nhìn về phía cậu.

(...]

Cậu được sư thầy đưa trở về thành phố B và cả tro cốt mẹ mình.

Ngồi chùa có phần xuống cấp bởi nhiều năm không được tu sửa. Tuy nhiên, bên trong khá sạch sẽ.

Ông làm bài vị cho mẹ cậu và đặt tro cốt ở nơi an tĩnh.



"Giờ con có thể an tâm rồi. Sau này, con phải vất vả nhiều. Cố gắng lên."

Bởi việc điều trị cho cậu quả thật không dễ dàng, một quá trình không phải ngày một ngày hai. Còn quan trọng hết là cậu có thể vượt qua được hay không? Khi quá trình điều trị mỗi lúc một nhiều, cơn đau càng lúc càng lớn.

Vẫn là sự im lặng ấy.

Như mọi ngày, cậu đều ngồi thẩn thờ nơi bật thềm ngôi chùa. Tay vẫn ôm chặt lấy bài vị của mẹ. Ánh mắt dường như cũng không rõ phương hướng cứ như cậu đang đắm chìm trong thế giới của mình.

Vết thương của cậu đã bị rách một lần nữa. Bởi khi đó, ông mới có thể khiến chúng kết nối lại được với nhau.

Nhưng lúc này, tay cậu lại dùng sức siết chặt, chặt đến nỗi rướm máu.

"Tôi sẽ đòi lại từng thứ một. Là các người nợ mẹ con tôi."

Chợt một giọng nói của bé gái với hai bím tóc dài ngồi xuống trước mặt cậu.

"Anh trai nhỏ! Có phải đau lắm không?"

Lúc đó, cậu quay đi. Gương mặt không hề có chút cảm xúc nào.

Cô bé ấy lại không vì vậy mà bỏ đi. Cô bé kéo chiếc ba lô nhỏ đang mang trên lưng xuống lấy ra một băng keo cá nhân nhỏ hình chú thỏ rất đáng yêu.

Cô bé khế cười, nhẹ nhàng dán lên bên má cậu thổi qua như sợ làm cậu đau vậy. Vết cứa đó cậu cũng không biết tự bao giờ.

Cậu quay lại.

Xém chút nữa là cô bé đã hôn lên má cậu rồi. Khoảng cách gần đến nỗi lông tơ đều rất rõ ràng.

Cậu nhìn cô bé trước mặt.

"Tiểu Nguyệt về thôi con."

"Vâng! Con đến ngay."

Cô bé ấy giật mình đứng dậy khi nghe mẹ mình gọi.

Cô bé mỉm cười. Cũng không đợi cậu trả lời. Cô bé đã viên đá màu xanh lục bảo vào tay cậu.

"Tặng cho anh nè. Đây là viên đá ước nguyện mà em thích nhất. Ngủ một giấc sẽ tốt hơn thôi. Lúc em buồn nhất đều giữ chặt nó mà ngủ đến sáng. Sau đó, mọi thứ đều rất tốt.

Cô bé chạy vào trong.

Khi đến cửa còn quay lại nở nụ cười rạng rỡ.

"Anh trai nhỏ. Ngày mai, em lại đến."



Vừa nhìn thấy cậu đã nhận ra là cô bé ngày hôm đó ở Phương Nam. Nhưng không ngờ, lại gặp lại ở đây. Cậu nhìn viên đá màu xanh lục bảo rồi lại nhìn về phía cô bé rời đi.

Miệng lẩm bẩm.

"Ngày mai sao."

(...]

Không biết cậu chờ đợi điều gì vẫn ngồi ở nơi đó, ánh mắt hướng về phía cổng chùa.

Tí tách! Tiếng mưa rơi xuống.

Và càng lúc một lớn dần.

Cậu vẫn ngồi ở đó.

Sư thầy chỉ biết lắc đầu lấy ô che cho cậu.

Đến khi cơn mưa tạnh hẳn cũng là khi mặt trời đã khuất dạng.

Cậu nhếch nhẹ môi. Ngày mai...

Chỉ có điều, ở nơi nào đó tận sâu trong tiềm thức vẫn in đậm nụ cười ấy. Cậu nhìn vào khoảng không tối tăm trên bầu trời, xa xa sẽ có những vệt sáng rất nhỏ loé lên.

"Thiên sứ!"

Cậu lẩm bẩm một câu.

[.]

Sư thầy cũng không ngờ, sau một đêm cậu lại suy nghĩ thông suốt. Và bắt đầu điên cuồng để có thể phục hồi.

Sức chịu đựng của con người quả thật nhiều lúc khiến ông kinh ngạc. Càng không nói đến ở độ tuổi của cậu sẽ là quá mức chịu đựng.

(..]

***

Giang Thành.

Nhà họ Cố.

Sau khi xác minh được người phụ nữ trước kia mình từng ruồng bỏ thật sự sinh ra đứa con trai. Không phải như những gì ông từng nhìn thấy... Bà là nói sự thật. Ông còn một đứa con trai. Vậy mà, ông lại đối xử tệ bạc với hai người. Sau khi tìm được, ông sẽ cố gắng bù đắp cho hai mẹ con.

Cố Vĩnh Lân vừa nghe ba mình muốn tìm kiếm đứa con hoang đó liền cười lạnh. May mắn là, mình đã đi trước một bước.

(...)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.