Không ngờ hành động của cô ta lại phản tác dụng. Lọ nước trong tay bỗng dưng bị rỉ ra cũng không biết ló do vì sao. Vì quá đau đớn nên làm rơi lên người mình.
Tiếng thét lớn gây ra không ít sự tò mò.
Dư Nguyệt cũng không hiểu chuyện gì khi còn hai bước chân nữa là đến gần góc phố lại gặp anh.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Đáng sợ quá."
Dư Nguyệt chưa kịp quay lại xem đã xảy ra chuyện gì đã bị anh giữ lại.
"Không được nhìn."
"Chuyện gì vậy?"
Lúc này, ba mẹ cô ta theo tiếng ổn ào đám đông chen vào liền hốt hoảng.
"Tiểu Mai, Tiểu Mai. Làm ơn gọi cấp cứu, làm ơn."
Cả người cô ta rỉ máu rất đáng sợ. Ai cũng không dám đến gần.
Đó chính là thứ cô ta muốn Dư Nguyệt phải chịu nhưng giờ bản thân đều hứng trọn.
Dư Nguyệt nghe giọng nói và tiếng kêu thảm thiết nhận ra là ba mình. Nhưng anh không buông tay.
"Không liên quan đến em. Về nhà thôi."
"Nhưng..."
"Nghe lời."
Dư Nguyệt khựng lại, sau hôm nay anh lại... Nước mắt cô không biết tại sao cứ trực trào khoé mắt.
Cô hất tay anh ra đi một mạch.
Cố Thừa Trạch nhìn bàn tay trống rỗng của mình thở dài.
Hai vệ sĩ lúc này mới bước ra.
"Cố gia!"
"Dọn dẹp sạch sẽ. Vài hôm nữa, chúng ta sẽ về Giang Thành.'"
"Vâng!"
[.]
Dư Nguyệt trở về nhà, cô ngồi im lặng trên giường, mắt đỏ hoe.
Tích! Âm thanh cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gia-anh-lai-lua-em/3747455/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.