Cả đoạn đường Dư Nguyệt đều tựa vào người anh.
"Thừa Trạch! Chuyện này là sao?"
"Ý định của họ quá rõ. Em tự lừa dối mình thôi."
"Em cũng là con do mẹ sinh ra mà."
Nói câu này, nước mắt cô không cầm được mà rơi xuống.
"Anh không có quyền phán xét. Nhưng có những người vì bản thân mình mà từ bỏ tất cả để được sống trong hư vinh."
Anh lau nhẹ nhàng những giọt nước mắt.
Có những người chỉ lo cho hạnh phúc của mình mà bỏ quên đi đứa con do chính mình sinh ra.
Còn mẹ anh... Dù đến chết vẫn cố sức bảo vệ anh. Hình ảnh đó, anh mãi cũng không thể nào quên được. Nhà họ
Cố từng người một phải trả giá cho cái chết của mẹ anh.
(...)
Quả thật danh phận Cố phu nhân này khiến bao nhiêu người đỏ mắt.
Dường như bất kỳ thông tin nào lướt qua đều liên quan đến việc này. Nhưng đều nhiều người quan tâm nhất vẫn là lễ cưới của Cố gia sẽ như thế nào?
Có người để lại dòng bình luận khiến cô xém chút nữa là sặc đến nơi.
(Hẳn là sẽ dát vàng hoặc kim cương thay thay hoa.]
Dư Nguyệt vội gập lại laptop quay sang nhìn anh.
Dáng vẻ điểm đạm, phong thái khiến người khác không thể nào dời mắt được.
Cô chống tay nhìn anh đến nỗi quên mất việc muốn hỏi.
Cố Thừa Trạch nâng mắt nhìn cô.
"Không nên nhìn anh như vậy."
"Sao lại không nên? Em muốn nhìn."
Cố Thừa Trạch không nói gì.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gia-anh-lai-lua-em/3747022/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.