Anh ngồi trên vắt chéo chân nhìn ông ta cứ như đang xem trò.
"Cố gia!"
Ông ta vội vàng nhặt điện thoại lên.
Dư Nguyệt siết chặt tay anh.
Cô không biết tại sao họ lại muốn hãm hại mình. Cô và họ có xích mích gì chứ. Và cô cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Cố Thừa Trạch đưa tay vén mái tóc cô ra sau.
"Phu nhân tôi vốn rất đơn giản. Chỉ là suy nghĩ của một số người quá bẩn. Ganh tị mù quáng với thứ chưa từng thuộc về mình."
"Cố gia, ngài nói gì tôi không hiểu."
Ông ta hơi ngập ngừng không dám nhìn về phía anh.
Anh nâng mắt, hờ hững nói.
"Không hiểu à. Vậy để tôi giúp Trần tổng một chút vậy."
"Ngài.., tôi không hiểu."
Ông ta lùi lại như muốn tìm nơi nào đó để tránh mặt.
Nhưng va phải gì đó ở phía sau.
Vừa quay lại sắc mặt ông ta tái đi.
"Cố gia! Tôi không biết chọc giận ngài cái gì."
Cố Thừa Trạch nhếch nhẹ môi.
Âm thanh cuộc nói chuyện vô cùng rõ ràng.
[Ba! Con sẽ không để một đứa nghèo hèn như vậy hơn mình.)
(Con gái ba rất hiểu ý ba. Yên tâm, con cứ làm đi. Tiền nông ba sẽ lo liệu.]
(Ba thật tốt! Con ghét nó. Nếu đã có một Trần Linh trên đời này thì không có sự tồn tại của Dư Nguyệt. Con ghét nó.]
Âm thanh rõ ràng đến mức khiến ai nấy cũng ngơ ngác nhìn nhau.
"Cố gia! Có người cố ý hãm hại tới. Tôi sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gia-anh-lai-lua-em/3747021/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.