Dư Nguyệt cùng Lý Nhã cũng không đi đâu xa.
Lý Nhã nhìn sang Dư Nguyệt.
"Cậu không lo lắng à?"
"Lo lắng cái gì?"
Dư Nguyệt nâng mắt nhìn sang.
"Ừm... Đàn ông mà. Cậu nói xem."
Dư Nguyệt khẽ cười.
"Người khác thì tớ không biết. Nhưng đối với Thừa Trạch thì không."
Cô ta khựng lại.
"Cậu tin tưởng đến mức đó sao."
Dư Nguyệt nhìn lên bầu trời.
"Ý trời. Tớ và anh ấy chính là một chữ "duyên". Cậu không hiểu đâu."
"..." Lý Nhã. Nói cái gì không hiểu gì hết.
Dư Nguyệt không nói thêm gì. Cô chỉ thầm cảm ơn ông trời đã ban cho cô một người chồng hoàn hảo như vậy. Lần gặp đầu tiên và nhiều lần về sau nữa cũng chỉ là một người. Quá khứ, hiện tại, tương lai đều có sự hiện diện của anh.
Tại một nơi khác.
Người đàn ông ngồi trên ghế, tay gõ gõ lên bàn.
"Ông chủ! Không nghe thấy gì cả."
"Kiểm tra lại lần nữa xem."
"Vâng!"
Ông ta đều chỉnh lại âm thanh, tăng lên một chút nữa nhưng vẫn như vậy.
"Có khi nào..."
"Không thể."
Lúc này, cánh cửa mở ra.
Gương mặt sau bóng tối dần xuất hiện.
Cố Sĩ Tiến không ngờ lại đang ở đây. Trên người có khá nhiều về thương đã được băng bó.
"Anh cả! Em nhất định phải trả thù này."
"Yên tâm đi. Tôi sẽ giúp cậu. Dù sao. Chúng ta cũng cùng một mẹ sinh ra. Sao tôi có thể để cậu bị một đứa con riêng ngoài giá thú hại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gia-anh-lai-lua-em/3741237/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.